Cô chỉ nói một số biểu hiện thường gặp trên mặt của bệnh nhân bị mắc bệnh tim mà thôi, thế mà đã được mẹ mình
gọi là y thuật thôn3g thiên rồi, Cảnh Thiên há miệng, không biết nên nói gì.
Suy nghĩ hồi lâu, khi Tạ Thanh Nghiên và Đế Tịnh Hiên còn tưởng1 rằng bé con nhà họ định nói những lời kinh
thiên động địa gì đó thì đối phương lại nhẹ nhàng lên tiếng. “Có lẽ… đây chính là 9thiên tài”
“Ha ha ha ha ha…”
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên không thể nhịn được, đồng thời cười lớn.
3“Đúng thế! Không nhìn xem là con gái của ai!”
Mặt bà Đế vô cùng kiêu ngạo.
“Con điều chế hưởng lợi hại như vậy, 8sao lại phải đi đóng phim chứ? Con đóng một bộ phim mới kiếm được một
trăm triệu, con có biết cách thức điều chế hương khiến người ta choáng ngợp này của con, nếu mang hương đến
châu Trung rồi lại nhập về tiêu thụ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền không hả?”
“Mẹ, em gái không thiếu tiền, nếu em ấy thích đóng phim thì cứ để em ấy đóng phim đi, sao nhất định phải đi điều
chế hương chứ?” Đế Vân Mặc hỏi.
Tạ Thanh Nghiên sửng sốt: “Cũng đúng nhỉ!”
Sau đó bà lập tức nói với bé con nhà mình một cách cưng chiều: “Sau này con gái của mẹ có bố mẹ, có anh trai rồi,
muốn sống thế nào thì sống như thế, muốn sống thoải mái thế nào thì cứ sống thoải mái thể đó. Mẹ muốn con mỗi
ngày đều vui vẻ, như vậy bố mẹ mãn nguyện rồi. Nhưng…”
Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn chồng mình, nói: “Bé Thiên Thiên, con giỏi điều chế hương như vậy, sau khi bố con ngửi
hương của con xong thì thấy tim thoải mái lên ngay, sau này nếu con có thời gian thì làm một ít hương cho bố con
được không? Gần đây ông ấy sắp uống hết thuốc rồi, mẹ đang lo lắng đây này. Tuy hương không phải là thuốc,
nhưng mẹ biết loại hương này rất có tác dụng với sức khỏe của bố con.”
Cảnh Thiên sửng sốt.
Hết thuốc rồi?
Cô liếc nhìn Đế Vân Mặc, Đế Vân Mặc hỏi: “Tại sao thuốc của bố lại hết rồi chứ? Lúc trước không phải đã tìm Saka
để lấy đủ thuốc rồi sao?”
“Làm gì mà đủ thuốc? Lần cuối cùng tìm Saka để mua thuốc đã là ba năm trước rồi. Khi đó Saka nói là thời hạn sử
dụng của thuốc viên chỉ có ba năm thôi tuy ba năm sau vẫn có tác dụng nhưng không kiến nghị dùng thuốc đã
quá hạn sử dụng. Khoảng thời gian trước mẹ nghĩ thuốc của bố con sắp hết rồi, định tìm Saka mua thuốc, vậy mà…
ầy!”.
Nói đến chuyện này, Tạ Thanh Nghiên sắp lo lắng đến bạc cả tóc.
Mấy ngày trước bà đã cảm thấy mình từ một thiếu nữ xinh đẹp hơn 20 tuổi biến thành một phụ nữ có chồng trung
niên hơn 30 rồi. E là thêm một thời gian nữa, đợi đến khi uống hết mấy viên thuốc cuối cùng thì bà cũng sẽ tiến
thẳng vào trạng thái phụ nữ già 50 tuổi luôn.
Để Tịnh Hiên thấy sắc mặt con gái không được tốt lắm, âm thầm kéo vạt áo vợ mình.
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới phản ứng lại. Bà mẹ nó, con gái đang ở đây.
Nhìn thấy khuôn mặt đang tươi cười của Cảnh Thiên đã trở nên tối tăm, bà nhanh chóng nói: “Bé Thiên Thiên, con không cần lo lắng,
có mẹ con ở đây, bố con sẽ không có chuyện gì đâu. Ông ấy chi mắc bệnh tim bình thường thôi. Nếu thật sự không được thì mẹ sẽ dẫn
bổ con đến châu Trung đề tìm bác sĩ. Bản thân con cũng điều chế hương, cũng có liên quan đến y học, chắc chắn là nghe nói đến hiệp
hội y học thế giới bên phía châu Trung rồi đúng không? Con gái lớn nhà họ Phong có quan hệ khá tốt với anh cả con, đến lúc đó bố
con có thể đến bên đó tìm bác sĩ xem sao”
Đã đến thời khắc liên quan đến tính mạng rồi, họ lại không quan tâm đến bàn thân mình mà lo rằng cô nghe thấy bệnh tình của bố
mình sẽ sợ nên giải thích, sợi dây cung nào đó trong lòng Cảnh Thiên lại được chạnm đến một lần nữa.
Nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp của Để Tịnh Hiên, cô cũng nở nụ cười.
“Vâng, mẹ nói đúng, bố sẽ không có chuyện gì đâu, con nghe nói gần đây viện nghiên cứu Lawrence đã mời một chuyên gia mới tên
là giáo sư J”