Tạ Thanh Nghiên kích động đến mức hai mắt đỏ hoe, nhanh chóng cầm lấy lọ thuốc trong tay Cảnh Thiên, mở ra
ngửi thử.
“Mę ơi3!!!!!”
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của Tạ Thanh Nghiên, Để Tịnh Hiên cũng cầm lọ thuốc lên mũi ngửi, đồng tử chợt co
lại.1
Ngay lập tức, trong mắt ông hiện lên sự vui mừng.
Tạ Thanh Nghiên không kìm được vui sướng, nắm lấy con gái hỏi: 9“Bé con, con nói với mẹ đi, con lấy thuốc này ở
đâu vậy?”
Cảnh Thiên nói thẳng: “Con lấy nó từ chỗ giáo sư J.”
“Cô3 ấy! Cô ấy!!! Cô ấy thực sự có thể điều chế ra loại thuốc giống y hệt như của Saka à? Chuyện này đúng là…”
Tạ Thanh Nghi8ên đã mừng đến mức không biết phải nói gì nữa.
Quả nhiên là sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.
Vốn dĩ cảm thấy mình đã đến đường cùng rồi, nhưng lại vô tình tìm ra lối thoát từ chỗ con gái một cách dễ dàng
như vậy.
“Thiên Thiên, con đúng là ngôi sao may mắn của bố mẹ! Bé con, sao con lại ngoan thế nhỉ?”
Cảnh Thiên: ??
“Con không biết mẹ lo lắng cho bố con như thế nào đầu. Mấy ngày trước bố con vừa mới phát bệnh, hơn nữa một
khi phát bệnh là đổ ập đến không kịp trở tay. Mấy ngày nay bố con không ra ngoài mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Trong
lọ thuốc của ông ấy chỉ còn có năm viên thôi, bình thường muốn ông ấy uống thêm một viên để củng cố hơn một
chút mà cũng không dám. Hu hu hu..” Nói đến đoạn sau, Tạ Thanh Nghiên bật khóc.
Cảnh Thiên cảm thấy cổ mình hơi lành lạnh, cô vươn tay ôm mẹ mình, vỗ nhẹ vào lưng bà.
Tạ Thanh Nghiên được an ủi lại càng khóc to hơn.
“Thực ra vốn dĩ mẹ muốn mua một căn nhà ở bên này để chăm sóc con, dùng thân phận chị Thanh để chung sống
với con như một người bạn tốt trước đã. Đợi sau khi xử lý xong chuyện trao đổi trẻ sơ sinh, mẹ có thể cho con một
lời giải thích rồi mới nhận con. Nhưng thời gian gần đây bệnh tim của bố con thường xuyên phát tác, một tháng nay
đã uống hai viên thuốc rồi. Mẹ sợ để lại tiếc nuối trong lòng ông ấy nên mới mặt dày mày dạn dân ông ấy tới nhận
con. Nhưng mẹ không thể ngờ được rằng, thật sự không thể ngờ được rằng… Thiên Thiên, cảm ơn con!”
“Mẹ, có được bố mẹ tốt như hai người con cũng rất vui. Trước đây bố mẹ nhà họ Cảnh chỉ muốn đòi hỏi từ con,
chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của con. Mà hai người lại luôn nghĩ cho con, hai người cho con tất cả những
thứ tốt nhất. Cho dù là khoảng thời gian ở cùng mẹ hay là ở cùng hai anh trai thì con đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nếu con đã là con gái của hai người, là người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Mẹ đừng cảm ơn con
nữa, mẹ và bố vừa mới cho con bốn mươi tỷ rồi, con có bố mẹ giàu có như vậy, thật lòng cảm thấy rất tốt ấy.”
“Ừ ừ ừ” Tạ Thanh Nghiên gật đầu liên tục: “Nhà họ Để chúng ta là người giàu nhất nước Z. Nhà mình chẳng có gì
ngoài tiền. Sau này con muốn bao nhiêu thì cứ nói với bố mẹ một tiếng, chỉ cần bố mẹ có thì đều cho con hết”
Cảnh Thiên liếc nhìn Đế Vân Mặc lúc này đang ỉu xìu ngồi ở phía đối diện, nhướng mày nhìn anh ta.
Để Vân Mặc: …
Cảm thấy có khả năng là mình được bao nuôi.
Đợi bà xã khóc xong, hô hấp ổn định lại rồi, lúc này Để Tịnh Hiên mới hỏi điểm mấu chốt ẩn trong lời nói của Cảnh
Thiên.
“Thiên Thiên, con biết bố bị bệnh tim nên mới đến tìm giáo sư J để lấy thuốc à?”
“Vâng” Cảnh Thiên mim cười.
Dù sao thì cũng sắp lộ rồi, cô cảm thấy không có gì phải giấu giếm cả.
Giống như cô nói, người nhà cô đối xử tốt với cô, đương nhiên cô cũng sẽ đối tốt với người nhà của mình.