Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 641



Ngô Cực nghe máy rồi nhìn Tề Thịnh một cách hớn hở, Tề Thịnh cũng đã nghe thấy tiếng một cô gái vọng ra, sắc
mặt anh ta tối sầm đi ngay lập3 tức.
Ngô Cực cúp máy rồi tỏ vẻ khoe khoang như thắng lợi, tuy Cảnh Thiên không biết gì cả, nhưng cô có thể đoán
được đại khái từ 1mối quan hệ đối địch giữa Ngô Cực và Tề Thịnh.
Đám thành viên của đội Brilliant đang nở nụ cười như công xòe đuôi thì Cảnh Thiên c9ười: “Tôi còn tưởng là ai cơ,
hóa ra là Đế An Nhiên à? Một cô tiểu thư nhà họ Để không được yêu quý mà thôi.” “Cô nói cái gì? Nói lại lần 3nữa
xem!”
Ngô Cực đang cười bỗng tức giận, dáng vẻ như bị xúc phạm.
“Làm sao? Nhìn anh tức kìa, có vẻ anh nghĩ cô sếp của 8anh được chiều chuộng ở nhà họ Để lắm nhỉ? Cô ta có được
chiều hay không, chẳng lẽ anh không phán đoán được từ vụ bao phòng này à? Nếu tôi là các anh, tôi sẽ ngoan
ngoãn làm rùa rụt đầu ở phòng tầng 73, không ra ngoài và cũng kiên quyết không đến 8888 để tự rước nhục vào
người”
Đỗ Huyền đứng sau nhướng mày, tuy đội trưởng bị chửi nhưng… hắn lại thấy rất sướng.
Hắn nghĩ, phòng nhỏ cũng tốt lắm rồi, sếp bảo bọn họ lên xem phòng 8888 chính là việc tự chuốc nhục vào mình.
Lúc này cửa phòng 8888 lại mở ra lần nữa, một cô gái mặc toàn đồ Chanel bước vào vườn hoa.
“Chồng ơi!”
Cô gái có giọng nói ngọt ngào níu lấy cánh tay Ngô Cực.
Trong mắt cô ta chỉ có Ngô Cực, sau khi thấy Ngô Cực không hề nhìn mình mà lại nhìn về hướng đối diện, cô ta
mới đưa mắt nhìn sang.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp bắt gặp ánh mắt bình thản lặng yên của Tề Thịnh, sự trong sáng và ngây thơ trong đôi
mắt đó cứng lại ngay lập tức.
Đến cả bàn tay đang níu tay Ngô Cực cũng rút ra theo bản năng.
Ngô Cực liếc mắt nhìn cô ta đầy coi thường, cô ta cảm nhận được gì đó, lúng túng đưa tay vén mái tóc dài thẳng ra
sau tai, sau đó lại đưa tay níu Ngô Cực lần nữa và gọi một tiếng ngượng ngùng: “Anh Thịnh”
Tề Thịnh liếc nhìn cô ta trong mắt không có lấy một gợn sóng anh ta hỏi “Huấn luyện viên La đây là phòng bao


riêng để ăn mừng thắng lợi trận bán kết của đội Shadow chúng tôi, người của anh xông thẳng vào đây, thậm chí
còn gọi cả khách đến đây là để chuẩn bị cướp phòng đấy à?”
Huấn luyện viên La đáp: “Đội trưởng Tề nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ đến xem thử rốt cuộc là ai đã chiếm phòng
này mà thôi. Đúng là chó không sửa được cái tính ăn phân, thủ đoạn đê hèn, bụng dạ xấu xa, lại còn thần thông
quảng đại, có thể quên được cả người quyền quý của nước R, kết giao được với người có quyền lực hơn cả cô An
Nhiên. Thế nên chúng tôi cũng đành cam bái hạ phong với kẻ đã bán nước mà vẫn còn dương dương tự đắc thôi.”
“Anh nói ai thủ đoạn đê hèn, lại còn bán nước? Vì sao trận hồi đó lại thua, anh và Ngô Cực biết rõ đấy!” Phó Dục
Hoành tức gần chết, lao thẳng đến trước mặt huấn luyện viên La.


Đang định vùng nắm đấm lên thì bị Cành Thiên kéo lại.
Huấn luyện viên La cười lạnh: “Làm sao? Còn dám đánh người à? Đừng quên vì sao tay của Tề Thịnh lại bị thương. Hôm nay cậu mà
dám đánh tôi một cái thôi, đội Shadow các cậu đừng hòng tham gia trận chung kết. Đánh đi!”
Huấn luyện viên La cười để tiện, còn giơ ngón giữa, ngoắc về
Nhưng ngay sau đó, anh ta bị đá bay lên, bay ngược ra sau hơn ba mét mới và vào bàn mà dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.