Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 722



vietwriter.vn


*********************************


Bởi vì cháu trai cô đã phải làm cuộc phẫu thuật lớn như vậy, có vết thương bên ngoài, có vết thương bên trong,
thậm chí còn bị3 thương ở xương, thế nên một tuần sau phẫu thuật khá vất vả.
Rất nhiều người lớn cũng đau đến mức không thể chịu nổi.1
Vì vậy cô đã pha nước trong linh tuyền với nước muối sinh lý, giúp Tiểu Thần khôi phục nhanh hơn.
Hôm nay ng9hỉ sớm, Cảnh Thiên lại đến Viện nghiên cứu Lawrence.
Tiểu Thần nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ tải nhợt đã có thêm sắc3 hồng.
Tiểu Thần đang xem tivi, trông thấy Cảnh Thiên vào, mắt liền sáng bừng lên.
“Mẹ nuôi!”
Tiếng g8ọi vàng giòn ngất ngang dòng suy nghĩ của Lăng Tư Kỳ đang đọc sách, cô lập tức đứng dậy, nhiệt tình ra
đón. “Hôm nay Tiểu Thần có ngoan không?”
“Ngoan ạ!” Tiểu Thần vội vàng gật đầu như bổ củi, đôi mắt sáng lấp lánh ngập tràn mong đợi.
“Ừ, ngoan thì sẽ có thưởng”
Cảnh Thiên nói xong bèn lấy một túi kẹo hoa quả từ trong túi xách ra. Kẹo hoa quả làm bằng mật ong, thêm mứt
quả và nước linh tuyền, chỉ có ích chứ không có hại đối với sức khỏe.
Lăng Tư Kỳ vốn dĩ không cho con trai ăn kẹo, nhưng vì Cảnh Thiên nói đã cho thêm thuốc vào kẹo nên Lăng Tư Kỳ
không ngăn cản.
Liếc nhìn bộ phim về nội dung hôn nhân mà Tiểu Thần đang xem, Cảnh Thiên hơi muốn cười.
Bình thường đứa trẻ này đã như ông cụ non rồi, cậu không có hứng thú gì với phim hoạt hình, chỉ có kẹo là giữ
được chấp niệm mà một đứa trẻ nên có.
“Tiểu Thần, lúc nào con cũng thích xem mấy bộ phim chủ đề hôn nhân như thế này, sau này con có xem phim mà
mẹ nuôi và mẹ con đông không?”
“Đương nhiên rồi ạ! Con không có cái gì xem nên mới xem cái này mà. Chờ phim của mẹ nuôi và mẹ lên sóng, chắc
chắn con sẽ xem. Với cả con đăng ký Weibo rồi đấy, con muốn ủng hộ mẹ nuôi và mẹ trên Weibo!”


Cậu bé vừa bóc một viên kẹo ra ăn vừa nói líu ríu với Cảnh Thiên.
Lăng Tư Kỳ cũng thấy rất lạ. Bởi vì con trai cô từ nhỏ đã như tổng tài bá đạo, không thích để tâm đến người khác,
nhìn ai cũng tỏ vẻ mặt như “đầu có vấn đề à, có nói năng tử tế được không”.
Chỉ khi ở trước mặt cô và Cảnh Thiên, cậu bé mới nói nhiều hơn hẳn.
Cảnh Thiên vừa cười nói, trêu đùa Tiểu Thần, vừa lấy thức ăn và canh trong hộp giữ nhiệt ra.
Đây là bữa tối của Tiểu Thần và Lăng Tư Kỳ, do anh trai Đế Vân Hi của cô, giám đốc điều hành của nhà họ Để đích
thân xuống bếp nấu nướng.
Chỉ đơn giản là vì Tiểu Thần cần dưỡng bệnh, Lăng Tư Kỳ không thể phân tâm, thế nên Đế Vân Hi dự định sau khi
con trai khỏe hắn mới ra mặt.
Sau đó Cảnh Thiên lại cho thêm ít nước linh tuyền vào canh.
Bởi vì Lăng Tư Kỳ vừa phải chăm sóc con trai vừa phải học bài. Sau khi biết cô ấy sẽ đại diện đại học Thanh Hoa
tham gia cuộc thi hóa học quốc tế bên châu Trung vào nửa tháng sau, Cảnh Thiên lần nào cũng báo cô ấy ăn nhiều
canh cá, nói là tốt cho não.
Ban đầu Lăng Tư Kỳ còn nghĩ chỉ là lý thuyết suông mà thôi. Nhưng sau khi ăn canh cá trích mà Cảnh Thiên mang
đến, trí nhớ của cô thực sự tốt lên không ít khiển Lăng Tư Kỳ ngạc nhiên. “Ngày nào cô cũng đến thế này, liệu đạo
diễn Phan có khó chịu không?”
“Không đâu.”
“Ngày nào cô cũng mang cơm mang canh cho mẹ con tôi, tôi ngại lắm”
“Không sao đâu mẹ, con khỏe lại rồi, mẹ có thời gian rồi, mẹ sang nấu cơm cho mẹ nuôi. Mẹ nuôi, mẹ con nấu ăn
ngon lắm”
“Thật hả?” Cảnh Thiên cũng không khách sáo, nói: “Thế thì chờ chị rảnh rỗi, tôi sẽ sang ăn cơm chị nấu”


Lăng Tư Kỳ mong còn không đưrợc.
Nhận ơn của Cảnh Thiên nhiều như thế, cô cũng không biết nên làm như thế nào.
“Hứa rồi nhé! Nếu cô không đến ăn cơm tối nấu thì tôi sẽ không thích cô nữa đâu.”
“Ừ, yên tâm đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.