vietwriter.vn
*********************************
Lúc đó tôi tưởng giáo sư J chỉ là một cô gái không có chống lưng, một thân một mình gia nhập Liên minh y học, dù
có y thuật vượt trội 3thì cũng khó vững chân, cho nên mới
muốn để cô ấy gia nhập nhà họ Phong. Nhà họ Phong không hề yếu ớt, gia nhập nhà họ Phong 1rồi, nhà họ Phong
chắc chắn cũng sẽ đối đãi lịch sự.”
Mọi người nghe vậy cũng thấy có lý. Phong Uẩn nói tiếp: “Ngoài ra, tôi 9cũng xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi. Vì tôi
không phải người trong cuộc, không biết hóa ra giữa Phong Cảnh và anh Hi không phải quan h3ệ như vậy. Vì hiểu
nhầm nên ban nãy mới nói năng mạo muội, nếu có đắc tội, kính mong bỏ qua.”
Lời giải thích của Phong Uẩn cũ8ng coi như ổn định cả hình tượng của cô ta và nhà họ Phong.
Nhưng Cảnh Thiên không hề có ý định bỏ qua như vậy, cô hiểu rất rõ Liên minh y học là cái tổ chức quần què gì.
Khi cô quyết định phẫu thuật cho Chiến Lê Xuyên, cô cũng đã chuẩn bị trước cho tất cả.
Một khi Lục Kỷ Niên và Chiến Lê Xuyên phẫu thuật thành công, chắc chắn Liên minh y học sẽ đến tìm cô, vì thế sự
việc bị phơi bày chỉ là vấn đề thời gian. Nếu cô không gia nhập và cũng không muốn công khai, sau này sẽ càng rơi
vào nhiều rắc rối hơn.
Khi còn là Saka, không ai có thể kiếm chuyện với cô, bây giờ cô đã bước lên trong hoàn cảnh còn mạnh hơn Saka,
không có lý gì bây giờ còn bị kiếm chuyện nhiều hơn.
Huống hồ, để nhiều người biết Liên minh y học và nhà họ Phong có lỗi với cô trước như thế này, sau này cho dù có
làm gì với Liên minh y học, nhiều nhất thì mọi người chỉ nghĩ là cô đang đáp lễ mà thôi, sẽ không nghĩ cô quá đáng.
Thế nên Cảnh Thiên bèn cười: “Lúc này cô Phong khiến người ta cảm thấy như mình là một người thông tình đạt
lý, khác hẳn với người chiều nay bảo tôi làm con chó cho nhà họ Phong, tôi không làm bèn bảo vệ sĩ đánh tôi, còn tỏ
vẻ mặt buồn nôn như người bề trên nhỉ?”
“Cô ta đánh em à?”
Sáu người đàn ông lại đồng thanh hỏi. Phong Uẩn cảm thấy da đầu mình lại đi, một dự cảm không lành xuất hiện.
“Cô đánh em tôi?” Tạ Trạch Huân nheo mắt, tiến lên trước một bước.
Phong Uẩn sợ Tạ Trạch Huân đến mức lùi lại phía sau liền hai bước, giọng lạc đi.
“Anh Tạ, anh là tướng S của nước Z, mỗi tiếng nói hành vi của anh đều đại diện cho danh dự của nước Z.”
Phong Uẩn vừa dứt lời đã bị Đế Vân Mặc đá bay ra
Phong Uẩn cũng biết võ, nhưng chút võ vẽ của cô ta hoàn toàn không đáng gì trước mặt người luyện võ chân
chính, Đế Vân Mặc năm xưa còn được chính tay Saka dạy dỗ, cũng có nội lực giống như Đổng Duyệt Đồng.
Thậm chí nội lực của anh ta còn mạnh hơn Đống Duyệt Đông rất nhiều.
Thế nên chỉ một phát đạp đã khiến Phong Uẩn văng ra xa ba bốn mét mới rơi xuống, sau một tiếng vang nặng nề và
tiếng la hét hốt hoảng của khách mời, sống lưng cô ta đập phải chân bàn, đau đến mức mãi vẫn không bò dậy nổi.
Tuy mọi người rất muốn qua lại với nhà họ Phong, nhưng một bên là gia tộc hạng trung gia nhập Liên minh y học,
một bên là giáo sư J nức tiếng gần xa.
Phong Uần tức giận, ôm bụng trừng mắt nhìn Đế Vân
N
đi về phía mình.
Các vị khách không muốn đắc tội với ai, ai cũng muốn giao hảo, thành ra đến cuối cùng, Phong Uần nhận ra không có ai ra đỡ mình
cả.
Còn vệ sĩ của cô ta lại ở bên ngoài, nước xa không cứu được lửa gần.
“Tôi không phải tướng quân, tôi không đại diện cho ai cà, tôi thấy ai gai mắt thì tôi đánh, có là phụ nữ thì tôi cũng đánh hết.”