Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 834



MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!


ĐÂY NÈ

*********************************


Hai tên tay sai rống lên rất to, chỉ sợ người khác không nghe thấy, những khách hàng ở gần có người thậm chí còn
mở cửa phòng VIP thò đầu r3a nhìn.
Chiến Lê Xuyên đi tới gần người hét lớn nhất: “Tôi chính là Chiến Lê Xuyên”
Người đàn ông lập tức im thin thít, ch1ỉ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Chiến Lê Xuyên đi tới chỗ cậu Hoằng, lúc này hắn ta đã sợ đến tè ra quần rồi.
“Anh 9mắng vợ tôi là con đi thổi tha?”
Cậu Hoằng mở to mắt, mở miệng ra những răng lại đang run lên: “Vợ… Vợ à?”
Vợ của Chiến 3Lê Xuyên!!!
Hai ngày trước, trong bữa tiệc do nhà họ Chiến và nhà họ Đế phối hợp tổ chức, bố hắn ta phải tốn sức chín trâu hai
hổ 8mới có thể lấy được một tấm thiệp mời. Tuy hắn ta không đi, nhưng lại biết đúng là Chiến Lê Xuyên đã kết hôn
rồi. Hơn nữa vợ còn là cô chủ đã thất lạc nhiều năm của nhà họ Đế giàu có nhất châu Để.
Cô chủ này không chỉ là vợ của người giàu nhất thành phố H – Chiến Lê Xuyên, con gái của người giàu nhất ở châu
Đế – Đế Tịnh Hiên, mà còn là cháu gái của nhà họ Tạ hùng mạnh trong cả giới chính trị và quân đội.
Rốt cuộc vừa nãy hắn ta đã làm cái quái gì vậy?
Rốt cuộc hắn ta đã gây ra tai họa gì cho nhà họ Hoàng thế?
Cậu Hoằng muốn tự tát vào mặt mình, nhưng bảo vệ của khách sạn đã giữ chặt hai tay hắn ta, hắn ta chỉ có thể
khóc: “Cậu ba, cậu ba, tôi sai rồi! Anh cho tôi một cơ hội đi, vừa nãy tôi uống say, nhất thời hồ đồ. Tôi không cố ý
đâu, thật sự không phải cố ý”
Chiến Lê Xuyên không chịu buông tha: “Anh nói vợ tôi rượu mời mà không uống à?”
Cậu Hoằng trợn mắt, suýt nữa ngất xỉu, nhanh chóng lắc đầu: “Lỡ lời, là lỡ lời thôi ạ. Cậu ba, tôi thật sự không biết
cô Để là vợ của anh, nếu tôi mà biết thì anh có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám trêu chọc vợ anh đâu, cô
ấy là cô chủ của nhà họ Đế đấy!”
Lúc này hai tên tay sai bên cạnh cậu Hoằng mới biết, người phụ nữ chúng vừa chặn đường và ép vào tường không
chỉ là vợ của Chiến Lê Xuyên mà còn là cô chủ của nhà họ Đế.
Cảm giác sắp chết xông lên đầu, hai tên này chỉ cảm thấy mình còn chưa được lên mây cùng cậu Hoằng mà đã bị
hắn ta hại chết rồi.
Ngay lập tức, chân chúng mềm nhũn ra.
“Anh ba! Chị dâu! Hai người cũng ở đây à, trùng hợp quá!”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Mạc Du Chi cũng ra hóng hớt, không ngờ vừa mới mở cửa thì nhìn thấy anh ba và
chị dâu mình.
Anh ta mừng rỡ chạy ra ngoài và gọi mọi người, lúc này mới phát hiện ra: “Hoàng Cẩm Hoằng? Cậu đắc tội với
anh ba à?”


Vẻ mặt của Hoàng Cẩm Hoằng lúc này vô cùng xấu xí, rõ ràng biết Mạc Du Chi và Chiến Lê Xuyên có quan hệ rất tốt nhưng vẫn xin
tha.
Tuy nhiên, khi hắn ta vẫn còn đang tổ hợp từ ngữ thì Chiến Lê Xuyên đã uy nghiêm nói: “Bọn chúng vừa mắt chị dâu cậu, chị dâu cậu
không nghe theo, bọn chúng chửi chị dâu cậu là con đi thổi tha, còn nói chị dâu cậu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Cậu
nói xem phải xử lý như thế nào?”
“Không… không phải đầu, cậu ba, cậu Mạc, hu hu hu.. Hai người nghe tôi giải thích đi mà! Tôi có thể giải thích!”
Mạc Du Chi bị Chiến Lê Xuyên làm cho giật mình, nhìn bản mặt lợn thảm không nỡ nhìn của Hoàng Cẩm Hoằng: “Khóc cái cứt ấy!
Những giọt nước mắt hiện tại của cậu chính là chỗ nước úng trong não vừa nãy đấy! Mau thu lại chỗ óc kia của cậu lại đi. Đừng làm
bẩn mắt chúng tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.