Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 881-885



Nhưng hơn bốn năm trước, khi chấp hành nhiệm vụ, bố lại bị thương ở đầu lần nữa. Lần bị thương này khiến bố
nhớ lại về người thân, nhưng 1lại quên đi
mẹ của con và con vẫn đang nằm trong bụng mẹ. Không lâu trước đây, cô của con gặp con, thấy con trông giống bố
nên n0ói lại chuyện này với bố”
“Khi đó máu tụ trong đầu bố đã tan đi rất nhiều, lại được cô con châm cứu cho, cuối cùng bố cũng nhớ l1ại. Xin lỗi
con, bố đã để con và mẹ con chịu khổ bốn năm trời, để đến tận bây giờ mới đến tìm hai người, xin con hãy tha thứ
cho bố”
Là một con cáo già ngàn năm trên thương trường, tuy không mấy khi xem mấy thứ máu chó nhưng anh ta vẫn có
thể biến ra một câu chuyệ6n mà không hề tốn sức.
Tuy câu chuyện là bịa, nhưng khi trông thấy đứa con trai đáng yêu và hiểu chuyện, tình cảm của anh ta vẫn9 là thật.
Lăng Thiên Thần nhìn sự yêu thương trong ánh mắt Đế Vân Hi, cậu bé đã từng nhìn thấy thứ đó trong ánh mắt của
người bố khác.
Khi đó tuy cậu bé nghĩ chỉ cần có mẹ là đủ rồi, cậu bé không ngưỡng mộ những đứa trẻ có bố. Nhưng khi cậu cũng
có thể được nhìn bằng ánh mắt như thế, Lăng Thiên Thần lại nghĩ mình đã có được tình yêu vĩ đại nhất trên thế giới
này.
Cậu bé vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đế Vân Hi, đôi mắt to long lanh ngập tràn ánh
sao sáng.
“Bố thực sự là bố của con hả?”
Đế Vân Hi gật đầu: “Bao đổi nếu là hàng giả.”
“Thế… thế hôm nay bố gặp con rồi, sau này còn về chấp hành nhiệm vụ nữa không ạ? Còn bị thương nữa không ạ?
Bây giờ đầu bố đã khỏi hẳn chưa?”
“Không về nữa. Bố đã xuất ngũ vì thương tích rồi, sau này sẽ không bị thương nữa đâu. Cô con là một bác sĩ rất
giỏi, cô đã chữa khỏi đầu của bố rồi. Sau này bố sẽ ở bên con mãi mãi.”
Mắt Lăng Thiên Thần càng sáng hơn.
“Giờ bố đang làm nghề gì? Bố không còn việc trong quân đội nữa, bố có công việc khác không? Con còn nhỏ, con
không có việc làm, thế nên luôn liên lụy đến mẹ, khiến mẹ phải vất vả. Bố có việc làm không? Bố có gây thêm gánh
nặng cho mẹ không?”
Đế Vân Hi cảm thấy vô cùng đau lòng trước những lời con trai nói, anh ta vội vàng hứa: “Yên tâm, bố có một công
ty rất lớn, bố là tổng tài bá đạo, về với bố rồi thì sau này con và mẹ con sẽ không phải chịu khổ nữa”
Cậu bé suýt nhảy dựng lên trên giường, giọng cũng cao hẳn lên tám độ: “Thật ạ? Bố có công ty thật sao? Bố là sếp
công ty? Vậy thì có phải là bố có nhiều tiền lắm không? Sau này có phải mẹ sẽ không cần làm việc vất vả nữa? Hoặc
là dù mẹ có đi làm thì cũng chỉ cần làm những việc mà mẹ thích? Bổ làm về ngành gì thế? Bố kinh doanh có thuận
lợi không?”
Đế Vân Hi đứng dậy rồi ngồi lên giường, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng rồi dịu dàng đáp:
“Yên tâm, bố có rất nhiều rất nhiều tiền, đủ để con và mẹ làm bất cứ chuyện gì mà hai người muốn. Bố kinh doanh
nhiều mảng lắm, có khách sạn này, có bệnh viện này, còn có rất nhiều nhà nữa.”
“Thế thì bố có nhiều nhân viên lắm phải không?”
“Ừ, bố có rất nhiều nhân viên. Sao thế?”
“Vậy nếu sau này mẹ bị ức hiếp, bố sẽ phải người của bố đi đánh đám xấu xa đó”
“Đương nhiên rồi. Hai người đàn ông chúng ta phải bảo vệ mệ thật tốt nhé!



Vâng, con lớn lên rồi cũng sẽ trở thành người giỏi như bố vậy.”
“Bây giờ con đã giỏi lắm rồi. Bởi vì con còn nhỏ như thế này mà đ1ã dám làm phẫu thuật. Cô con bảo với bố là con
giỏi lắm!”
“Bố nhắc tới cô mấy lần liền rồi ấy. Bố bảo là cô ấy rất giỏi. Sao cô 0biết được con làm phẫu thuật ạ? Chẳng lẽ… cô
chính là mẹ nuôi con?”
Đế Vân Hi yêu cậu con trai này của mình quá, thông minh mu1ốn chết.
Anh ta vuốt nhẹ chóp mũi con trai một cái đầy yêu thương rồi vừa cười vừa gật đầu: “Ừ, mẹ nuôi chính là cô của
con. Cũn2g vì cô thấy con và bố rất giống nhau nên mới nói cho bố biết, lúc ấy bổ mới nhớ ra được.”
“Cô giỏi quá! Cô chính là cầu nối giữ6a hai bố con mình. Nếu không có cô thì con không thể phẫu thuật được, bệnh
của con cũng sẽ không hết được. Cô không những chữa khỏi bệnh9 của con mà còn giúp bố con mình đoàn tụ nữa.”
“Ừ” Đế Vân Hi gật đầu: “Cô chính là phúc tinh của nhà chúng ta.”
“Vậy thì sau này không những bộ phải tốt với mẹ mà còn phải tốt với cô nữa!”
“Còn phải đối xử thật tốt với Tiểu Thần của chúng ta nữa! Bố sẽ đem hết tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho gia
đình mình”
Đôi mắt của cậu bé đã từ quả nho tròn xoe biến thành vầng trăng lưỡi liềm cong cong, cậu bé vươn ngón tay út ra:
“Chúng ta móc ngoéo nhé”
“Được.”
Đế Vân Hi đưa ngón tay móc lấy ngón tay út nhỏ bé, mềm mại và non nớt của cậu bé.
“Móc ngoéo tay, một trăm năm cũng không được đổi!”
Râm!
Lăng Tư Kỳ vừa mua hoành thánh từ nhà ăn về phòng bệnh, trông thấy người đàn ông đang ngồi bên trong, sắc
màu trên mặt cô biến mất ngay lập tức, hoành thánh đang cầm trong tay cũng rơi xuống sàn, vương vãi khắp nơi.
Thấy mẹ đã về, còn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt mẹ, Tiểu Thần vui vẻ gọi: “Cuối cùng mẹ cũng về rồi, mẹ mau xem
đây là ai này? Bổ vẫn chưa chết! Bố nói bố chỉ bị thương ở đầu khi chấp hành nhiệm vụ nên mới quên mất chúng ta. Mẹ, bố không cố tình để bị thương đầu, sau khi bố nhớ ra, bố đã đến đây để tìm mẹ con mình ngay đấy”
“Mẹ ơi, bố giỏi lắm luôn! Bố bảo với con là bố có rất nhiều rất nhiều công ty, còn có rất nhiều nhân viên nữa. Sau
này mẹ không cần làm việc kiếm tiền nữa, bố sẽ nuôi chúng ta! Mẹ, con có bổ rồi! Bố con còn sống! Sau này con
cũng là đứa trẻ có bổ rồi!”
“A a a, còn cả cô nữa! Mẹ có biết em gái của bố, cũng tức là cố của con là ai không? Là mẹ nuôi đấy! Là cô phát hiện
ra con rất giống bố nên nói lại chuyện này với bố. Khi đó bố vẫn chưa nhớ lại hoàn toàn, là cô châm cứu cho bố nên
bố mới nhớ lại”
“Mẹ, không phải bố cố tình không đến tìm chúng ta đầu, bố cũng đáng thương lắm. Bố bị thương ở đầu nên mới
quên mất chúng ta. Mẹ, bổ báo là sau này có bố ở đây rồi, không ai có thể ức hiếp chúng ta nữa. Bố tốt lắm, chúng
ta đừng giận bố nữa nhé?”
Lăng Tư Kỳ: …………….IIIIIIII
Con trai của cô đã rất hiểu chuyện ngay từ nhỏ.
Ngay từ khi cậu bé bắt đầu biết nói, cô đã phát hiện.
chuyện và cũng không hoạt bát như các bạn nhỏ cùng trang lứa, nhưng đầu óc lại vô cùng linh hoạt.
con trai mình là một đứa trẻ vô cùng thông minh, tuy cậu bé không hay nói
Cô vẫn luôn tưởng những đứa trė thông minh thì sẽ rất lạnh lùng, giống như bố cậu bé vậy.
Đứngởchốn cao, củi nhìn thiên hạ, bình thường không cần phải nói nhiều, chỉ một ánh mắt thôi, ngườiởbên dưới sẽ dốc hết sức lực
để hoàn thành yêu cầu của anh ta.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy Tiểu Thần nói nhiều như vậy.
Còn lúc này, cậu bé mừng rỡ, phấn khích, nói liên 1tục với bố cái này cái nọ chẳng khác nào một đứa bé nói nhiều.
Cô bỗng phát hiện ra, không phải con trai mình không thích n0ói chuyện mà là hai người đã sống quá vất vả. Con
trai cô là một cậu bé ấm áp yêu thương mẹ, cậu không muốn nhìn mẹ phải vấ1t vả như thế, vì vậy mới ép mình trở
thành một người lớn nhỏ chín chắn trưởng thành.
Nhưng những cảm xúc ngổn ngang2 ấy đã bị Lăng Tư Kỳ đè xuống, điều khiến cô cảm thấy sợ hãi nhất bây giờ
chính là, cuối cùng Đế Vân Hi đã phát hiện ra sự 6tồn tại của Tiểu Thần rồi.
Nhìn Đế Vân Hi đi về phía mình, ánh mắt Lăng Tư Kỳ tràn đầy sợ hãi.
Cô sợ đứa co9n trai mà cô khó khăn lắm mới nuôi lớn được sẽ bị anh ta cướp đi.
Lúc này Lăng Tư Kỳ vô cùng bối rối, trong đầu cô toàn là nếu phải kiện cáo thì cô nên làm thế nào mới có thể giành
được quyền nuôi con?
Nhưng đối phương là nhà họ Đết
Người đàn ông này là người thừa kế tương lai của nhà họ Đế, sẽ trở thành người đàn ông giàu nhất nước Z. Cô lấy
gì để tranh đoạt với anh ta?
Đế Vân Hi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lăng Tư Kỳ, anh ta bèn dùng tấm lưng mình để che chắn tầm nhìn khao
khát của con trai.
Anh ta chầm chậm bước đến trước mặt Lăng Tư Kỳ và nói: “Xin lỗi Tư Tư, rõ ràng đã nói từ đầu là sau khi xuất
ngũ, anh sẽ về nhà, sẽ ở bên em và con mỗi ngày, vậy mà anh lại không làm được. Anh đã đến muộn bốn năm,
khiến em và Tiểu Thần phải vất vả bôn ba trong xã hội này bốn năm trời. Là lỗi của anh, em có thể tha thứ cho anh
không?”
Hả???????
Lăng Tư Kỳ tái xanh mặt.
Não bộ đang lag cố gắng suy nghĩ, sau đó cô mới nhớ ra những gì Tiểu Thần vừa nói với cô.
Để Tiểu Thần không biết cậu là một đứa trẻ không có bố, để tránh cậu không phải tự ti khi nhắc đến bố trước mặt
các bạn, cô đã nói dối.
Nhưng anh Để này nói vậy là sao?
Tức là để được con trai chấp nhận, không những tiếp tục lời nói dối của cô trước đó, anh ta còn dệt thêm một lời nói
dối khác?
Nhưng càng ngày càng nhiều lời nói dối, họ sẽ phải giải quyết như thế nào?
Lăng Tư Kỳ vẫn đang ngơ ngác, hoàn toàn không thể suy nghĩ được trước quả bom thủy lôi đột ngột này.
Đế Vân Hi đưa tay đặt lên vai Lăng Tư Kỳ.
Cô rất đẹp, rất gầy, bên dưới cần cổ thiên nga là bờ vai mỏng manh.
Khó lòng tin được đôi bờ vai mỏng manh như thế này lại có thể gánh vác được thế giới của cô và Tiểu Thần.
“Tư Tư, không phải anh cố tình quên đi hai người. May là sau này anh cũng không quay về quân đội nữa, không
phải đối mặt với nguy hiểm nữa. Sau này, anh sẽ làm hết sức mình để chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con em. Tha thứ
cho anh nhé, Tư Tư”
Nói xong, Đế Vân Hi ôm Lăng Tư Kỳ vẫn chưa định thần lại vào lòng.
Cho đến khi đắm mình trong vòng tay rộng lớn và ấm áp, ngửi mùi hormone nam tính thơm thơm và đặc biệt tỏa
ra trên cơ thể anh ta, Lăng Tư Kỳ mới giật mình, tỉnh táo lại.
Cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, Đế Vân Hi đã nói thật khẽ bên tại cô với âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Mau đồngýđi, con còn đang chờ kìa”
.. Được.”
“Yeah! Mẹ đã tha thứ cho bố rồi! Cuối cùng thì bố mẹ đã gặp lại nhau rồi! Từ hôm nay trở đi, con có bố rồi!”

Cậu bé phấn khích đến mức nhảy dựng lên trên giường.
Lăng Tư Kỳ và Đế Vân Hi thấy vậy đều hốt hoảng đến biến sắc.
“Cẩn thậ1n!”
Hai người gần như đồng thanh quát lên, sau đó lao về phía Lăng Thiên Thần.
Đế Vân Hi người cao chân dài, đến bên cạnh0 cậu bé trước Lăng Tư Kỳ một bước. Anh ta cẩn thận ôm cậu bé vào
lòng rồi để cậu ngồi lên đùi mình, sau đó mới căng thắng nói: “Con yêu, 1con mới phẫu thuật xong đấy, không
được động đậy lung tung vậy đâu.”
Tuy đây là lần đầu tiên gặp con trai, nói chuyện với con, nh2ưng Đế Vân Hi lại gọi hai chữ con yêu một cách vô
cùng thuận miệng.
Nếu không phải Lăng Tư Kỳ nhìn anh ta một cái đầy kỳ lạ, khiế6n anh ta nhận ra ban nãy mình vừa gọi gì, nếu
không anh ta hoàn toàn không hề phát hiện ra.
Nhưng…
Con trai của anh ta 9ngoan ngoãn như thế, dũng cảm như thế, có hiểu như thế cơ mà.
Cậu bé vô cùng vui vẻ, tựa vào vòng tay rộng lớn và đầy an toàn của bố với vẻ mặt hạnh phúc và hài lòng.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn bổ đẹp như thánh thần, rồi lại nhìn mẹ tuy mặt đang tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp như
thiên sứ, cậu bỗng thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Cậu bé cười e ấp: “Con… con mừng quá thôi mà. Bố về với mẹ con con rồi, mẹ cũng tha thứ cho bố rồi, từ nay về
sau, bố và mẹ và cả con nữa, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau”
Tiểu Thần nói vậy khiến sắc mặt Lăng Tư Kỳ càng trắng hơn.
Gia đình họ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau?
Năm xưa cô bị kẻ khác bày kế hãm hại, để thoát thân, cô vô tình chạy đến tầng cao cấp nhất, vô tình vào phòng của
Đế Vân Hi, gặp Đế Vân Hi đang bị bệnh, sau đó… sau đó lợi dụng cơ thể của anh ta để giải tỏa thuốc kích dục.
Cả đời này cô không hổ thẹn với ai, chỉ hổ thẹn với Đế Vân Hi.
Gia đình ba người? Lại còn mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau?
Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Nhưng Đế Vân Hi lại không cần đến một giây, anh ta liếc nhìn cô gái đang tái mét mặt vì sợ rồi vuốt chóp mũi xinh
xắn đáng yêu rất giống mẹ của con trai, nói đầy yêu thương: “Ừ, từ nay về sau, ba người chúng ta sẽ mãi mãi sống
hạnh phúc bên nhau”
Tiểu Thần nghe vậy rồi hét lên một tiếng.
“Con có bổ rồi! Hoan hô, con có bố rồi! Bố con vẫn còn sống! Sau này bố sẽ không bao giờ rời xa con nữa!”
Lăng Tư Kỳ chưa từng thấy con trai mình vui vẻ như vậy bao giờ.
Giống như một chú chim khách kêu ríu rít, một đứa trẻ bình thường luôn trầm tĩnh như ông cụ non đã giải phóng
hoàn toàn thiện tính sau khi được gặp bố.
Lăng Tư Kỳ cảm thấy mình rất có lỗi với con trai.
Hóa ra tất cả những chu đáo và niềm vui của con trai đều là vì nghĩ cho cô, không muốn để cô quá vất vả.
“Me oi!”
Tiểu Thần đang ôm Đế Vân Hi bỗng nhìn sang Lăng Tư Kỳ rồi vươn một cánh tay nhỏ xíu, muốn ôm lấy mẹ.
Lăng Tư Kỳ nhìn Tiểu Thần rồi lại rụt rè nhìn Đế Vân Hi.
Vừa nhìn sang đã thấy Đế Vân Hi vươn cánh tay dài ra, sau đó ôm lấy cả cô vào lòng.
Lăng Tư Kỳ ngơ ngác, được Đế Vân Hi ôm trong vòng tay.
A, đương nhiên, còn có Tiểu Thần của cô nữa.
Tiểu Thần dụp liên tục đầu mình vào đầu bố mẹ, Đế Vân Hi sợ cậu dụi mạnh quá lại động vào vết thương, anh ta bèn ôm Lăng Tư Kỳ
sát vào mình hơn, để đầu mình và đầu Lăng Tư Kỳ chạm vào nhau, như vậy thì Tiểu Thần có thể chạm vào đầu của cả hai người.
Lăng Tư Kỳ….
Sợ đến mức muốn hét lên.


Bố ơi, cô con đâu ạ?”
Sau khi làm quen với bố mẹ, người đầu tiên cậu bé con nghĩ đến chính là cô của cậu bé.
Cậu bé con thấy rất v1ui vì Cảnh Thiên đã từ mẹ nuôi biến thành cô ruột.
Đế Vân Hi xoa đầu cậu bé rồi đáp: “Hôm nay cô con vừa mới phẫu thuật cho người ta, vẫn0 đang bận rộn trong
phòng bệnh kìa”
“Cũng là một cuộc phẫu thuật cực kỳ lợi hại như của con phải không ạ?”
“Ừ” Đế Vân Hi gật đầu.1
“Cũng là phẫu thuật tim ạ?”
“Không phải phẫu thuật tim, là mẹ của chủ tư con bị mọc một khối u rất lớn trong đầu, không ai có cá2ch cả, nhưng
cô con đã phẫu thuật thành công rồi.”
“Oa, cô giỏi quá!”
“Ừ, cô con giỏi nhất.”
“Anh trai của bố thì gọi là 6bác, em trai của bố thì gọi là chú, nếu là chú tư thì chắc là em trai của bố rồi, mẹ của em
trai của bố chẳng phải là mẹ của bố, bà nội của con s9ao?”
Đế Vân Hi cười to: “Thằng nhóc lanh trí này, chuyện bí mật như thế mà cũng bị con phát hiện ra”
Tiểu Thần tự nhiên được bổ khen, hồi trước cậu bé thực sự không nghĩ một đứa trẻ thông minh thì sẽ như thế nào,
cùng lắm thì sau này có thể kiếm tiền về cho mẹ sớm hơn mà thôi, nhưng bây giờ được bố khen, cậu bé bỗng thấy
mình giỏi hơn hẳn.
Cậu bèn ưỡn khuôn ngực nhỏ lên rồi nói: “Bố thông minh dũng cảm như vậy, có thể làm quân nhân mà cũng có thể
làm sếp, con là con ruột của bố, đương nhiên con cũng rất thông minh rồi.”
“Ha ha ha ha ha..” Đế Vân Hi cười không dừng nổi.
“Cô con và chú tư là song sinh, năm xưa khi bà ngoại con sinh cô chú, có kẻ xấu đã gây rối, ông ta nhét con gái
mình cho bà nội con, để ông bà nội con nuôi dưỡng con gái ông ta như con gái mình, sau đó vứt bỏ cô chú con. Mọi
người cũng mới tìm được cô con đợt gần đây thôi, còn chú tư thì mới nhận nhau xong”
“Vậy là hôm nay bố nhận về hai bên người thân? Là song hỷ lâm môn rồi?”
Đế Vân Hi ôm lấy cậu con trai mềm nhỏ, hít một hơi hương sữa trên gương mặt cậu bé rồi nói: “Ừ, hôm nay bố có
song hỷ lâm môn, hôm nay nhà họ Đế song hỷ lâm môn!”
“Thế người xấu đưa cô và chú tự đi là ai thể bố? Cuối cùng ông bà nội giải quyết con gái của người xấu như thế nào
ạ?”
“Tiểu Thần!”.
Tiểu Thần nhìn vẻ mặt mẹ rồi lại nhìn sang bố: “Mẹ bảo con không được hỏi câu hỏi này”
Lăng Tư Kỳ: Cô có nói gì đâu.
“Sao lại không được hỏi? Con là con trai bố, con có thể hỏi bất cứ chuyện gì diễn ra trong nhà mình”
Thể là Đế Vân Hi kể lại hết một lượt chuyện về Đế An Nhiên, bố của cô ta và khả năng bố cô ta chính là anh em
song sinh của ông nội Tiểu Thần.
“Vậy là giờ có phải nhà mình sẽ chuẩn bị xử lý bố của Để An Nhiên không ạ?”
“U” Đế Vân Hi gật đầu.
“Thế là bây giờ ông bà nội, bố, các chú và cô có cách gì chưa ạ?”
Lăng Tư Kỳ nhìn hai bố con nói mãi không dứt, hơi nghẹn lòng.
Một mặt là vì đứa con trai mình nuôi nấng vất và suốt bốn năm trời đã nhận bố không chút vướng bận ngay sau khi gặp Đế Vân Hi.
Một mặt là vì mình đã đứng bên cạnh nghe bao nhiêu điều không nên nghe thế này, liệu có bị nhà họ Đế diệt khẩu hay không?​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.