Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 903



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Quên rồi.
Bà ta đã quên mất rằng Tiểu Lạc nhà bà ta mắc bệnh tim.
Trình Thục Ngọc đột ngột hét lên: “Mau! M1au cứu con gái tôi! Mau cứu con gái tôi đi!”
Bà Bạch vừa cố gắng cạy hàm cảnh Lạc vừa trợn mắt.
Cuối cùng 0thì hàm của Cảnh Lạc đã được mở ra, bà Bạch đổ bột thuốc vào trong.
Khi bà ta đang định lật người Cảnh Lạc lại để 1ép lồng ngực, bà ta phát hiện cơ thể Cảnh Lạc cứng đờ, hoàn toàn
không thể để cô ta nằm ngửa ra được.
Bà Bạch lại 2gọi một vệ sĩ vào ép tim cho Cảnh Lạc.
Nhưng cơ thể Cảnh Lạc lại từ từ lạnh đi.
“Tiểu Lạc… Con… con đừ6ng dọa mẹ.”
“Tiểu Lạc, con tỉnh lại đi!”
“Tiểu Lạc… Hu hu hu… Tiểu Lạc..”
Nhưng mắt Cảnh Lạc v9ẫn nhắm nghiền.
“Con uống thuốc đi! Con mau nuốt thuốc xuống đi. Nuốt rồi thì sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Cho dù Trình Thục Ngọc nói gì, Cảnh Lạc vẫn không mở mắt ra nữa.
Không lâu sau, bác sĩ gia đình của nhà họ Bạch đến nơi, còn mang theo cả dụng cụ kích tim.
Nhưng sau khi cấp cứu mười phút, bác sĩ từ bỏ.
“Đã ba mươi phút kể từ khi bà gọi điện cho tôi, hết cách rồi”
“Cái gì hết cách rồi? Ông nói ai hết cách rồi? Ông là đồ lang băm!”
Trình Thục Ngọc đẩy bác sĩ ra khiến ông loạng choạng, ngã xuống đất.
Thấy bà Bạch không nổi cáu với người đàn bà này, bác sĩ cũng không nói gì thêm.
“Thưa bà, tôi có thể viết giấy chứng tử cho bà, bà có thể chuẩn bị tang lễ được rồi”
“Ai cần ông viết giấy chứng tử? Ai cần ông chuẩn bị tang lễ? Tiểu Lạc nhà tôi là diễn viên! Là thiên tài âm nhạc! Nó
còn trẻ thể này, làm sao lại chết được?”
Bác sĩ đứng cách Trình Thục Ngọc thật xa rồi nói: “Thưa bà, mợ chủ thực sự đã chết rồi. Tim mợ chủ không tốt, có
lẽ mợ ấy đã chịu kích động dẫn đến tim ngừng đập đột ngột. Bệnh tim bẩm sinh tái phát chỉ cần phát hiện sớm, kịp
thời cấp cứu thì có thể kéo dài mạng sống, nhưng bệnh tái phát quá dữ dội và không được cấp cứu kịp thì rất dễ
mất mạng. Bà nén đau thương”
“Được rồi, ông đi viết giấy chứng từ đi”
Sau đó bà Bạch gọi điện cho Bạch Đồ, Bạch Đồ thực sự thích Cảnh Lạc, hoặc là thích cơ thể của Cảnh Lạc.
Hắn ta kìm nén rất lâu, khó khăn lắm mới kiếm được món đồ chơi, còn chưa chơi được mấy hôm đã chết rồi. Bạch
Đồ nghe điện thoại xong rất tức giận, chửi bà Bạch tối mặt tối mày một trận.
Bà Bạch cực kỳ cáu bẩn, nhưng bà ta không có cách gì với đứa con có vấn đề về tâm lý, thậm chí có thể coi là biến
thái này.
Bà ta cúp máy, thấy Trình Thục Ngọc vẫn vật ra trên xác Cảnh Lạc mà khóc bén lạnh giọng quát: “Khóc khóc khóc,
khóc có tác dụng gì? Khóc có thể khiến nó sống lại à?”


Trình Thục Ngọc tức giận nhìn bà Bạch,chửi mắng như đã phát điện:“Đều tại bà!Đều tại bà!Cả nhà bà đều là thủ phạm giết người!
Là bà hại chết con gái tôi!”
Thấy Trình Thục Ngọc điên cuồng như vậy,bà Bạch thấy cơn tức nghẹn trong ngực xuôi đi.
Bà ta nho nhã ngồi lên ghế,nhìn Trình Thục Ngọc đang phủ phục bên cạnh Cảnh Lạc,cười giễu cợt:“Trình Thục Ngọc,có phải bà bị
dở hơi rồi không?Ban nãy tôi đã nói với bà là nó không chịu được nữa rồi,tôi muốn cho nó uống thuốc,nhưng bà đã làm gì?Trình
Thục Ngọc,là con gái bà lén con trai tôi đến quán bar rồi dính vào ma túy,bao lâu nay,tuy tối cực kỳ ghét nó nhưng ít nhất thì nhà
chúng tôi vẫn bỏ một đống tiền ra mua thuốc cho nó.Còn bà thì sao?Bà là mẹ ruột mà đã làm những
gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.