Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 977



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Một giọng nói xen vào, Lăng Tư Kỳ quay đầu lại nhìn, một cô gái ăn mặc trung tính, một bên tại bắn bảy lỗ tai, tóc
ngắn nhuộm màu xám đi về phí1a
TV cô.
Lăng Tư Kỳ nở một nụ cười thân thiện với cô gái, sau đó nhìn về phía ban tổ chức và nói: “Tôi muốn ở chung
phòng với 0cô ấy.”
Đạm Nguyệt lấy hộ chiếu ra, ban tổ chức liếc nhìn Vương Tử Ninh, sau đó đưa hộ chiếu của Đạm Nguyệt cho nhân
viên làm thủ tục 1check in của khách sạn.
Vương Tử Ninh tức giận đến mức muốn tát cho Lăng Tư Kỳ một cái, nhưng vì có rất nhiều người ở đây, cô ta vẫn
p2hải giữ phong thái của cô chủ hào môn châu Đế, tức đến đâu cũng phải nhịn.
Trong khi chờ làm thủ tục, Đạm Nguyệt khoác tay Lăng Tư Kỳ 6và nói tiếng Anh chính gốc trôi chảy.
“Tư Kỳ, từ lâu tôi đã muốn nhìn thấy cô đối đầu trực diện với ai đó rồi. Tôi luôn cảm thấy cho d9ù cô không học thì
cô ta cũng không thể sánh với cô được. Vậy nên cô yên tâm, lần này tôi sẽ ở bên cạnh cô. Cô ta không thể giở trò
trong cuộc thi này được, cho nên cô nhất định có thể thắng.
À, ngoài ra, cô ra ngoài mà uống nước gì đó thì nhất định phải nhớ uống chai nước chưa mở nắp ấy, nếu không
chưa biết chừng cô ta lại điên khùng thêm gì đó vào nước của cô. Lần trước là do cô may mắn, gặp được chồng cô,
nên mới sinh ra một cục cưng ngoan ngoan xinh xắn như vậy. Nếu như lần đó cô không gặp được chồng cô, mà bị
người cô ta cử đến… Nếu như đến ngay cả bước cuối cùng cũng bị cô ta tính kế thì e là phải khóc đến chết mất.”
“Đạm Nguyệt, cô có ý gì?” Vương Tử Ninh tức giận đến mức cả người run lên, giọng nói the thé.
“Ý gì? Không phải là trên mặt chữ đó à!” Đạm Nguyệt trợn mắt rất ngầu, Vương Tử Ninh tức giận bao nhiêu thì
Đạm Nguyệt vui bấy nhiêu.
“Đạm Nguyệt, vu khống tôi sẽ phải trả giá đấy, hai người không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà nói tôi bỏ thêm
thuốc vào nước của Lăng Tư Kỳ? Đây là nơi ở của thành viên tham gia cuộc thi quốc tế, cô vu khống tôi trước mặt
nhiều người như vậy sẽ phải ngồi tù đấy. Cô cứ chờ thư yêu cầu của luật sư bên tôi đi.”
Mặc dù điều kiện gia đình của Đạm Nguyệt không tốt bằng Vương Tử Ninh, nhưng cũng là một cô chủ hào môn
hạng ba được xếp vào hàng của châu Đế.


Đạm Nguyệt bĩu môi: “Ôi, ghê chưa, nhà cô có tiền, cô có luật sư, tôi sợ quá cơ!”
Vương Tử Ninh: “…” Bộ dạng đó của cô là đang sợ hãi đấy à?
“Đạm Nguyệt, tôi không đùa với cô đầu, danh dự của tôi không dễ dàng bị tổn hại đầu, chắc chắn tôi sẽ gửi thư yêu
cầu của luật sư cho cô.”


“Ờ. được thôi. Cô bảo luật sư của cô tới đây. Vừa hay chúng tôi cũng muốn gửi thư yêu cầu của luật sự cho cô này.” Đạm Nguyệt nhìn Lăng Tư Kỳ, Lăng Tư Kỳ mỉm cười và gật đầu.


“Cậu đã xúc phạm và phỉ báng danh tiếng của tôi trước mặt rất nhiều người. Lúc cậu cử luật sư của mình tới, tôi cũng sẽ bảo anh ta đưa thư yêu cầu của luật sư bên tôi cho cậu.”


Vương Tử Ninh cười lạnh: “Luật sư bên cậu? Tôi xúc phạm phỉ báng cậu? Tôi xúc phạm phỉ báng cậu cái gì? Lẽ nào con cậu không phải là ngoài giá thú à? Lẽ nào nó không bị bệnh à? Lẽ nào hôm nay nó không tới à? Tôi đến cùng với Đạm Nguyệt, tôi nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại là sẽ dẫn con cậu tới. Cậu không có chồng, không có bố mẹ, lẽ nào cậu để cho đứa con trai bốn tuổi của cậu ở một mình một phòng à? Tôi có lòng tốt hỏi han tổ chức có phòng đơn không, cậu lại bôi nhọ tôi như vậy, còn gửi thư của luật sư cho tôi?”


Khi Vương Tử Ninh nói chuyện luôn ra vẻ hơn người, khẳng định chắc chắn. Cô ta cũng luôn nhìn Lăng Tư Kỳ và Đạm Nguyệt bằng vẻ chế nhạo “hai người là đồ não tàn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.