Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 989



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bà Vương bị hai người kia một người tung một người hứng kích động đến mức không thể chịu nổi, đầu óc cũng
mất tỉnh táo, b1à ta hơi tức tối gọi điện cho Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên trả lời điện thoại rất nhanh, nhìn thấy điều này,0 người phụ nữ A và người phụ nữ B tràn ngập
sự ghen tị. Dù sao thì bà Vương không bao giờ cho họ số điện thoại của bà Đế1.
Bà Vương biết Tạ Thanh Nghiên là người thẳng thắn và không thích vòng vo tam quốc, nên bà ta nói thẳng luôn:
“2Bà Đế, là như vậy, bà cũng biết Tử Ninh nhà tôi đang tham gia cuộc thi hóa học toàn cầu tại nước S. Lúc này nó
đang ở tr6ong khách sạn Brilliant, kết quả nó nhìn thấy cậu Đế ở trong khách sạn. Cậu Để bế một đứa bé, cậu ấy
nói… cậu ấy nói đ9ứa bé đó là con trai ruột của cậu ấy, bà có biết chuyện này không?”
Mặc dù bà Vương không bật loa ngoài, nhưng đây là phòng spa chăm sóc da mặt, giọng nói của Tạ Thanh Nghiên
lọt vào tai của người phụ nữ A và người phụ nữ B một cách rõ ràng.
Ba người chỉ cảm thấy Tạ Thanh Nghiên không hề không vui, mà ngược lại, giọng nói còn tươi rói.
“Cháu trai ruột của tôi mà tôi còn không biết à? Bà Vương, tôi nghe giọng điệu này của bà hình như là đang gọi
điện mách lẻo hả?”
Tạ Thanh Nghiên đã là bà chủ nhà giàu đứng đầu nước Z rồi, bà không cần phải lá mặt lá trái với ai cả.
Lúc này, bà nghe thấy giọng điệu mách lẻo chua chát của bà Vương, con thuyền hữu nghị chở tình cảm giữa những
bà chủ nhà giàu nói lật là lật luôn.
Câu hỏi của Tạ Thanh Nghiên khiến bà Vương cảm thấy rất xấu hổ. Trước sự chế giễu gần như đã tràn ra của người
phụ nữ A và người phụ nữ B, bà Vương gần như muốn nói ra hết những bất mãn của mình.
Nhưng đến giây phút cuối cùng, bà ta vẫn tỉnh táo, nhanh chóng nói: “Tất nhiên là không! Làm sao tôi có thể có ý
này chứ? Tôi… tôi chỉ cảm thấy đúng là không thể tin được. Dù sao thì nhà họ Đế cũng chưa có cháu, sự xuất hiện
của đứa bé này đại diện cho cháu trưởng của nhà họ Đế, đó là đứa cháu vàng bạc đó. Tôi chỉ ngạc nhiên, theo như
tính cách của bà thì chắc chắn gặp người khác sẽ nhắc đến cháu trai bảo bối ngay thôi.”
“Đương nhiên!” Tạ Thanh Nghiên ở đầu dây bên kia nhếch môi nở một nụ cười chế giễu, nói: “Đó là cháu trai vàng
bạc của tôi, đương nhiên gặp ai tôi cũng khen rồi. Bạn bè tôi cũng nghe nhiều đến mức ù tai luôn rồi.”
Người phụ nữ A và người phụ nữ B ở bên cạnh gần như bật cười.


Bình thường nghe Từ Tiệp Chi mở mồm ra là Thanh Nghiên là bạn thân của tôi, quan hệ của tôi và Thanh Nghiên
rất tốt.
Kết quả là bà Đế nhà người ta nói chuyện cháu trai ruột với bạn bè mình, lại không nói cho bà ta biết. Ý này đến cả
tên ngốc cũng nghe ra được.
Người ta hoàn toàn không coi bà ta là bạn bè.


Uổng công bà ta còn nói với bà chủ nhà giàu tại châu Đế rằng họ là bạn bè,bốc phét đến tận chín tầng mây.
Tạ Thanh Nghiên chỉ nói hai câu thôi,bà Vương đã bị và mặt bôm bốp.Nụ cười trên mặt bà ta gần như không thể duy trì được nữa,
nói:“Tôi còn chưa nghe bà nhắc đến cháu trai cưng nhà bà nữa cơ,mấy ngày nay là có thời gian không?Nếu như có thời gian thì
chúng ta hẹn gặp đi,tôi cũng rất muốn nghe chuyện của cháu bà!”
“Thần Thần nhà tôi rất ngoan,được lòng mọi người lắm.Một đứa bé ngoan như vậy sao có thể chỉ nói cho bà nghe được?Bởi vì con
rể xót con gái tôi,muốn chuyển toàn bộ tập đoàn AUPU đến châu Đế,nên khoảng thời gian này tôi bận lắm.Chờ con gái và con dâu
tôi về,nhà họ Đế chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc,nhân cơ hội này mời tất cả hào môn của châu Đế đến.Bà Vương này,đến lúc đó
tôi rất hoan nghênh bà đến tham dự đấy.”


“Cái gì?Con dâu?”Bà Vương nhẫn nhịn hồi lâu,cuối cùng cũng không chịu nổi nữa,giọng nói chợt cao vút lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.