Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Khồng không không, làm sao tôi dám…”
V Bà ta còn chưa nói xong, Tạ Thanh Nghiên đã không muốn nghe tiếp nữa, giọng nói đanh lại: “Bà 1không dám?
Tôi thấy bà dám lắm đấy chứ! Tôi là mẹ chồng, đã thừa nhận thân phận của Tư Kỳ rồi, bà còn cố tình bôi xấu nó
trước mặt tôi. Bà Vươ0ng này, bà nghĩ Tạ Thanh Nghiên tôi dễ bắt nạt lắm à? Hay là nghĩ nhà họ Đế tôi dễ ức hiếp?
Hay là bà nghĩ chỗ dựa của nhà họ Vương của bà mạn1h đến mức không cần sợ nhà họ Đế chúng tôi? Từ khi nào
mà bà chủ tương lai của nhà tôi có thể để cho người như bà khoa tay múa chân, tùy tiện 2công kích, gièm pha ác ý
thế?”
Tạ Thanh Nghiên hỏi một câu, sắc mặt bà Vương lại tái đi một phần. Đến cuối, người phụ nữ A và người ph6ụ nữ B
phát hiện người bà ta đang run lên.
“Không… không phải… tôi… sao tôi dám… tôi không có ý đó đâu…”
“Không phải9 ý đó thì là ý gì? Ngày nào bà cũng loanh quanh trước mặt tôi, đẩy con gái bà về phía con trai tôi, bà
tưởng tôi không nhận ra bà có ý gì à? Bà cũng không tè một bãi ra cho con gái bà soi mặt đi, cái bộ dạng như nó mà
cũng dám trèo cao, nó xứng chắc?”
Bà Vương: “…!!!”
Tạ Thanh Nghiên nói đến phần sau, giọng như Tu La, như mang một luồng hơi chết chóc đến từ địa ngục, quấn
chặt lấy cổ của bà Vương. “À, bà không đến tìm tôi, không nhắc đến con gái bà, không hắt nước bẩn vào Tư Kỳ nhà
tôi, tôi cũng không nhớ đến chuyện này đầu. Tư Kỳ nhà tôi từng nói, năm năm trước nó bị bạn học kéo đến một
bữa tiệc, ai ngờ bữa tiệc đó lại là Hồng Môn Yến. Có người bỏ thuốc vào đồ uống của nó. Nó học cực kỳ giỏi môn
hóa, những thứ bỏ thuốc bình thường thì hoàn toàn không có cửa, thế nên cốc đó chắc chắn được điều chế đặc biệt.
Người có thể bỏ thuốc vào cốc của nó mà quỷ không biết thần không hay thì chắc chắn phải rất am hiểu về hóa học,
hơn nữa còn rất hiểu con bé. Bà Vương, bà nói xem… người đó có thể là ai được?”
Bà Vương mấp máy môi, thật lâu sau mới nói: “Bà Đế, chắc bà không định nói rằng người đó là Tử Ninh nhà tôi
chứ? Bà Đế, cũng không phải bà mới biết Tử Ninh ngày một ngày hai, nó ngây thơ như thế, tốt bụng như thế…”
“Ngây thơ tốt bụng? Trà xanh nhìn thì ngây thơ, bạch liên hoa trông thì tốt bụng. Ý của bà là Vương Tử Ninh
không những là trà xanh mà còn là bạch liên?”
Người phụ nữ A và người phụ nữ B đều mừng rằng mình ngậm chặt miệng, không thì e rằng đã phun thẳng vào
mặt bà Vương rồi.
Miệng lưỡi của bà Đế… độc địa thật đấy!
“Chúng ta… chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè, bà… sao bà có thể nói Tử Ninh như thế? Tử Ninh không phải như
thế đầu… nó…”
“Không phải như thế nào? Không phải là kiểu rõ ràng không thân thiết gì với Vân Hi nhà tôi mà cứ dày mặt chạy
đến bắt mối làm quen à? Không phải rõ ràng cùng trường với Tư Kỳ nhà tôi, nhưng vì muốn chà đạp Tư Kỳ và
Thần Thần nhà tôi mà hủy hoại thanh danh của con dâu và cháu trai tôi ngay trước mặt bao nhiêu thí sinh tham gia
đến từ các nước khác như thế à?
Bà Vương, nếu bà là người thông minh thì lúc này không nên gọi điện cho tôi mãi, còn cố tình đuổi Tư Kỳ nhà tôi đi
để con gái trà xanh của bà gả vào đây. Bà nên nhanh chóng gọi điện cho cô con gái ngây thơ tốt bụng của bà, hỏi
xem năm xưa khi nó hại Tư Kỳ nhà tôi có lau sạch cái mông mình không. Thần Thần là cục vàng cục bạc của Vân Hi
nhà tôi, chuyện này không cần chồng tôi xen vào, Vân Hi chắc chắn sẽ điều tra ra sự thật. Nếu đúng là do các người
làm… Bà Vương ạ, nói với bố chồng bà, bảo ông ta rửa sạch cổ mà chờ đi. Cả nhà họ Vương của bà đều sẽ phải trả
giá thật đắt vì những gì nó đã làm với Tư Kỳ nhà tôi năm xưa!”