Suốt nhiều ngày trôi qua không chỉ một mình Thịnh Khải Luân mà Thịnh Khải Tề cũng dốc hết sức tìm kiếm Diệp Hạ Lam khắp Thành phố X nhưng tung tích về cô vẫn bạt vô âm tính.
Một thời gian ngắn sau, trên báo chí đồng loạt giật tít với các tiêu đề nóng bỏng tay như “Nữ minh tinh Hạ Mạt hết thời”, “Hạ Mạt- đứa con nhẫn tâm hại chết cha mình”, “Minh tinh Hạ Mạt bị tung clip nóng, hình ảnh nhạy cảm-sự nghiệp đi vào lãng quên”,….
Hạ Mạt và Viên Đình Đình thì bị truy tố cùng một lúc, Viên Đình Đình với tội danh buông hàng cấm và đồng phạm giết người, Hạ Mạt với tội danh chủ mưu giết người thông đồng vận chuyển hàng cấm, ngay cả cái tên tự nhận mình là Chí Bằng cũng bị kết án với tội danh giết người thành lập. Cả ba người đều bị pháp luật truy tố và phải ngồi tù để chịu trách nhiệm cho tội lỗi của mình.
Thịnh Khải Luân nghe tin tức về Hạ Mạt như thế, anh khẽ thở dài nếu không vì anh thì cô cũng không sa lầy lún sâu vào còn đường tội lỗi như hôm nay…chỉ trách anh không đủ niềm tin với Diệp Hạ Lam nên tất cả mới đi đến bước đường không thể quay đầu như ngày hôm nay.
Không cần điều tra cũng biết chuyện này nhất định là chủ ý của Thịnh lão gia để đòi lại chút công lý cho Diệp Hạ Lam, bản thân Thịnh Khải Luân không tố giác tội lỗi của Hạ Mạt trước pháp luật nhưng anh cũng nhất quyết không can thiệp vào nữa, bởi vì cô ta đáng phải nhận hình phạt cho tội lỗi của mình.
Thịnh Khải Luân cho Tô Hoài Du và Sở Nại Quân đi điều tra tìm kiếm nhưng vẫn không có, anh bực mình nên quát: “Có một cô gái mà cũng tìm không ra đúng là vô dụng mà…cút hết cho tôi”.
Thịnh gia đã dùng toàn bộ các mội quan hệ và thế lực để tìm Diệp Hạ Lam về nhưng kết quả đều làm mọi người thất vọng.
Tết đến nhà ai cũng mang không khí vui tươi náo nhiệt nhưng riêng Tiệp Tương Trang thì lại nhuốm một màu bi thương khó tả.
Đêm giao thừa một mình Thịnh Khải Luân đứng trên sân thượng ngắm nhìn lên bầu trời với cái nhìn lạc lõng xa xăm, anh nghĩ về Diệp Hạ Lam rồi tự hỏi “Giờ này em đang ở đâu? Làm gì vậy hả Hạ Lam?”.
Thời khắc bước sang năm mới những chùm pháo hoa đa sắc nở bung giữa trời vô cùng đẹp mắt nhưng Thịnh Khải Luân lại không cười nỗi một cái, anh nhớ lại năm trước vào thời điểm năm mới đến anh và Diệp Hạ Lam cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa rất là vui.
Diệp Hạ Lam từng nói: “Pháo hoa tuy đẹp nhưng lại chỉ bừng sáng trong giây lát, hạnh phúc của đời người cũng vậy chỉ tỏa sáng một lần mà thôi”.
Lúc ấy Thịnh Khải Luân đã nói với cô: “Pháo hoa mau nở mau tàn nhưng tình yêu của anh đối với em sẽ mãi mãi không bao giờ tàn, hạnh phúc của chúng ta ngày nào cũng sẽ tỏa sáng hết”.
Càng nhớ đến Diệp Hạ Lam trái tim của Thịnh Khải Luân càng đau tưởng chừng như tim anh bị ai xé toạt ra làm trăm nghìn mảnh.
Bây giờ nhìn đâu trong Tiệp Tương Trang này Thịnh Khải Luân đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Diệp Hạ Lam…hình ảnh cô bận bịu trong bếp nấu những món ăn có mùi vị thơm nức mũi…hình ảnh cô khi ngồi ở ban công ngắm hoàng hôn buông xuống…hình ảnh cô đứng khóc hỏi anh rằng: “Sao anh lại không tin tưởng em???”.
Thịnh Khải Luân buông ánh mắt lạc lõng vô chừng, anh có cảm giác như cả thế giới này đang quay lưng lại với mình vậy.
Năm thứ nhất
Diệp Hạ Lam đến học ở một trường đại học lớn tại tiểu bang Seatle ở Mỹ, với tính cách hòa đồng dễ gần trình độ giao tiếp tiếng anh tốt chẳng mấy chốc Diệp Hạ Lam đã có thể thích nghi với môi trường sống mới và làm quen thêm rất nhiều bạn mới. Thịnh Khải Luân vẫn sống với nỗi hối hận ngổn ngang trong lòng.
Năm thứ hai
Sau khi kết thúc học kỳ đầu tiên ở Mỹ Diệp Hạ Lam bị ốm nặng phải ở bệnh viện theo dõi tình hình sức khỏe nên phải nghỉ học suốt 1 năm để dưỡng bệnh. Trong khoảng thời gian đó Thịnh Khải Luân đã bỏ tất cả công việc ở Hoàng Thịnh Quốc Tế chỉ để đi tìm Diệp Hạ Lam về bên cạnh mình mà thôi…tuy là lần nào cũng thất vọng nhưng anh kiên quyết không từ bỏ
Năm thứ ba…
Diệp Hạ Lam đi học trở lại được bạn bè thầy cô giúp đỡ nên Diệp Hạ Lam chỉ học thêm hai năm là tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu và trở thành giảng viên tại trường. Thịnh Khải Luân cũng đã quay lại Hoàng Thịnh Quốc Tế để tiếp tục công việc CEO của mình theo lệnh của ông nội anh trở thành một người trưởng thành thật sự không còn để bản thân lên các trang báo lá cải và là tâm điểm của sự chú ý nữa bây giờ mọi người ở Thành phố X đều nhìn anh bằng con mắt ngưỡng mộ thán phúc một người đàn ông thành đạt. Thế nhưng mỗi ngày về Tiệp Tương Trang Thịnh Khải Luân vẫn luôn thấy thiếu Diệp Hạ Lam dù thời gian có trôi đi cuộc sống đã có quá nhiều sự thay đổi nhưng dường như Thịnh Khải Luân vẫn chưa quen với chuyện mình đã mất đi Diệp Hạ Lam rồi.
Năm thứ tư…
Diệp Hạ Lam đến thành phố B để tham gia một buổi triển lãm đồ gốm, trong lúc đi dạo một vòng quanh thành phố B cô bắt gặp hình ảnh của Hạ Mạt trên tạp chí bị người ta đem đi nhóm lửa tự nhiên Diệp Hạ Lam lại thở dài không khỏi chạnh lòng bởi vì lòng người cũng quá khó đoán đi khi còn nổi tiếng thì mọi người đều trân quý vậy mà một khi sa cơ thất thế lại chẳng còn ai nhận ra nữa.
Mỗi năm Thịnh Khải Luân đều đến nghĩa trang Tây Thành thắp nhang cho ba mẹ ruột, ba nuôi và anh trai của Diệp Hạ Lam, đối với anh mà nói Tống Dụ vẫn là thân quen nhất nên năm nào Thịnh Khải Luân cũng dành nhiều thời gian ngồi tâm sự trước di ảnh của ông.
Thịnh Khải Luân nhìn xa xăm lên bầu trời rồi lẩm bẩm: “Ba nuôi à, vậy là cô ấy đã rời xa con bốn năm rồi…thời gian qua con mới hiểu được cảm giác mất đi người mà mình yêu thương nó khổ sở, bi thương như thế nào…có lẽ con chưa đủ cố gắng nên ông trời chưa cho con gặp lại cô ấy…không sao con vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu”.