Lạc Mất Một Người Thương

Chương 150



Thịnh Khải Tề tỏ vẻ thích thú: “Vậy chúng ta chơi một trò chơi đi, anh đấu với ba tên đàn em của tôi nếu anh thắng tôi để các người rời khỏi đây, nếu thua thì cái chết chờ anh ở phía trước”.

Thịnh Khải Luân gật đầu: “Được anh tin em thêm lần nữa”.

Thịnh Khải Luân sắn tay áo lên tới khủy tay anh một mình đối đầu với ba tên đàn em của Thịnh Khải Tề với bộ dạng bất khám, từng tên một bị hạ đo ván.

Thịnh Khải Tề thấy được trước mắt thắng bại được về ai nên rút trong áo vest ra một khẩu súng rồi nhắm bắn vào chân của Thịnh Khải Luân.

Bị tập kích bất ngờ Thịnh Khải Luân không hề phòng bị nên viên thẳng ghim thẳng bắp chân anh, máu túa ra ướt đẫm một mảng lớn, anh bị mất thế nên bị ba tên còn lại xông vào đánh tới tấp không kịp thở.

Nhìn Thịnh Khải Tề mặt mũi bị thương, khóe miệng rách ra nhuốm đỏ máu cả Diệp Hạ Lam và Hạ Mạt nhào tới chỗ của Thịnh Khải Tề: “Mau dừng tay lại đi”.

Thịnh Khải Tề gỡ tay Hạ Mạt ra tát vào mặt cô một cái không thương tiếc làm cô ngã sống soài trên sàn: “Cô không có tư cách lên tiếng”.

Hạ Mạt nằm bất lực gào khóc mà nhìn Thịnh Khải Luân bị đánh: “Khải Luân em xin lỗi…em xin lỗi”.

Diệp Hạ Lam cũng khóc đỏ hoe hết cả mắt: “Thịnh Khải Tề mau dừng tay lại, anh ăn gian quá đi”.

Thịnh Khải Luân nhún vai: “Lúc giao luật tôi đâu có nói là tôi không được nhúng tay vào, tôi làm theo đúng luật mà”.

“Anh…”.

“Em muốn tôi buông tha cho hắn không?”.

Diệp Hạ Lam cảnh giác hỏi lại: “Điều kiện của anh là gì??”.

“Quên đi hắn ta và nhận lời làm vợ của anh”.

Diệp Hạ Lam kiên quyết đáp: “Tôi không thể…Thiên Duệ vừa mới có một gia đình nhỏ tôi không muốn thằng bé lại tiếp tục phải sống trong cảnh thiếu thốn tình thương nữa”.

Thịnh Khải Tề liếc nhìn Diệp Thiên Duệ rồi nói: “Nếu em vì thẳng nhóc đó mà quay lại với Thịnh Khải Luân vậy thì anh sẽ giúp em cắt đứt gánh nặng này”.

Diệp Hạ Lam hoảng lên: “Thịnh Khải Tề anh không được làm hại đến Thiên Duệ”.

Ánh mắt Thịnh Khải Tề trở nên sắc lạnh đáng sợ: “Diệp Hạ Lam, tại sao bao nhiêu chuyện xảy ra rồi mà em vẫn không chịu tỉnh ngộ vậy hả? Em hãy để anh kết thúc nghiệt chủng này đi rồi sau đó chúng ta sẽ làm lại từ đầu, chúng ta sẽ đến một nơi không ai quen biết chúng ta bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc”.

Giọng của Diệp Hạ Lam vừa có giận dữ vừa có yêu thương: “Thiên Duệ không phải nghiệt chủng, nó là con trai của tôi anh không có quyền xúc phạm đến thằng bé như thế”.

“Vì nó là con của hắn ta nên em mới nói vậy chứ gì?” Thịnh Khải Tề đánh mắt nhìn sang Thịnh Khải Luân rồi hỏi Diệp Hạ Lam như thế.

Diệp Hạ Lam khẽ lắc đầu: “Tôi không vì ai hết, Thiên Duệ là con trai của tôi anh không hiểu cái cảm giác một sinh mệnh đang hình thành rồi dần lớn lên trong cơ thể mình cảm giác nó kỳ diệu như thế nào đâu, Thiên Duệ là chỗ dựa tinh thần của tôi mỗi lúc tôi mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, vì có thằng bé nên tôi cảm thấy cuộc đời này của mình với có ý nghĩa như thế”.

“Hôm nay tôi nhất định giết chết thằng bé này để em và Thịnh Khải Luân mãi mãi cắt đứt với nhau”.

Thịnh Khải Tề rút súng trong túi áo khoác ra hướng nồng súng về phía của Diệp Thiên Duệ đang ngây ngô sợ hãi, bản thân của Thịnh Khải Tề cũng phải đấu tranh tư tưởng với chính mình hồi lâu mới đặt được ngón tay trỏ vào cò súng: “Xin lỗi”.

Diệp Hạ Lam muốn lao sang chỗ con trai đang đứng nhưng bị người của Thịnh Khải Tề giữ chặt lại, cô gào lên muốn rách cả cuốn họng: “Không Khải Tề…làm ơn tha cho Thiên Duệ”.

“Đoàng” một tiếng, viên đạn xé gió bay ra khỏi nồng súng hướng thẳng về phía của Diệp Thiên Duệ.

Viên đạn cắm vào da thịt máu bắt đầu bắn ra nhìn rất chói mắt, máu bắn vào quần áo của Diệp Thiên Duệ, thằng bé sợ hãi trố mắt ra nhìn Thịnh Khải Luân đang chắn trước người mình.

Dù bị thương rất nặng nhưng Thịnh Khải Luân vẫn cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ cho Diệp Thiên Duệ, lúc viên đạn bay đến anh đã lao người ra rồi hứng trọn viên đạn kia.

Lỗ thủng trên trán của Thịnh Khải Luân chảy máu không ngừng, anh gục ngã xuống đất, cánh tay buông lơi nhưng vẫn đưa mắt nhìn Diệp Hạ Lam mỉm cười một cách yếu ớt: “Diệp Hạ Lam xin lỗi, có lẽ anh chỉ có thể làm như vậy một lần để bảo vệ cho con trai của chúng ta mà thôi”.

Khi nhìn thấy Thịnh Khải Luân máu me đầy người, đôi mắt mệt mỏi đang dần nhắm lại, Diệp Hạ Lam cảm thấy trái tim mình đau đớn tột cùng còn hơn là cái cảm giác mà trước đây cô từng chịu đựng lúc biết anh phản bội lại tình yêu của mình nữa.

Diệp Hạ Lam đông cứng cả người vài giây mới có thể tìm thấy giọng nói của mình gào lên: “Thịnh Khải Luân…anh mở mắt ra cho em”.

Mặc kệ bị hai người giữ tay mình lại, Diệp Hạ Lam cũng không biết bản thân mình lấy ở đâu ra sức mạnh đẩy cả hai người đàn ông kia ra mà chạy tới bên cạnh của Thịnh Khải Luân, cô nắm lấy bàn tay đã lạnh dần của anh, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Thịnh Khải Luân, anh không được có mệnh hệ nào hết…anh vẫn chưa bù đắp thời gian năm năm bỏ lỡ cho Thiên Duệ, chúng ta cũng chưa đổi tên để thằng bé mang họ Thịnh của anh…anh phải mở mắt ra để làm tròn trách nhiệm của người cha đi chứ…anh có rất nhiều lỗi với em anh chưa chịu trừng phạt xong thì không được chết…Thịnh Khải Luân anh có nghe em nói không vậy hả mở mắt ra nhìn em đi…”.

Dù Diệp Hạ Lam có gào khóc có làm gì đi nữa thì Thịnh Khải Luân vẫn nhắm nghiền mắt nằm bất động trên mặt đất.

Hạ Mạt cũng bò lại chỗ của Thịnh Khải Luân đang nằm, cô vừa đưa tay lên tính chạm vào người của anh thì bị Diệp Hạ Lam đẩy ra đồng thời giận dữ quát: “Cô tránh ra, cô không có tư cách đụng vào người anh ấy…cô cũng không trốn tránh được tội lỗi của mình đâu”.

Hạ Mạt giờ phút này không còn so đo với Diệp Hạ Lam nữa mà trông cô ngây dại ra cứ ngồi lẩm bẩm tên của Thịnh Khải Luân suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.