Lạc Mất Một Người Thương

Chương 50



Sáng hôm sau Thịnh Khải Luân đến khu nghỉ dưỡng ven biển của Hàn Long Phi và được đón tiếp rất nồng hậu chu đáo.

Nằm ở Địa Trung Hải, Malta có nhiều bãi biển tuyệt đẹp với làn nước xanh biếc, trong vắt đặc trưng chẳng những thế màu cát cũng đa dạng như cát vàng, cát đỏ, 

Đặc biệt khu Blue Lagoon ở Comino, một trong những vùng nước trong nhất thế giới.

Malta còn có những khu vực lặn biển thuộc hàng tuyệt nhất thế giới. 

Vào mùa hè, nước ấm rất thích hợp để bơi lội. Mùa đông, nơi đây là điểm tham quan bằng thuyền lý tưởng, có thể đi phà từ Sliema tới Valletta, hay đi du thuyền để ngắm nhìn cảnh biển nhưng Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam đến nhằm mùa hè nên chỉ có thể tham gia hoạt động lặn ở khu biển nội địa, hang động, ngắm các xác tàu đắm, rạn san hô rực rỡ... Đặc biệt là nước ở đây khá ấm áp, khiến việc lặn biển thoải mái hơn nhiều.

Sau một khoảng thời gian vận động dưới biển Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam lên bờ đi ăn tại một nhà hàng nổi tiếng ở Malta với các món hải sản được chế biến theo kiểu địa phương mới lạ làm dậy lên các hương vị rất khác biệt nhưng rất vừa khẩu vị.

Xế chiều đi dạo dọc bờ biển gió thổi rất mát, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam đi chơi cả ngày đồng thời cũng bị vài người theo dõi mà chẳng hay.

Một tên tóc vàng mắt xanh dáng người cao to lực lượng, bên cánh tay phải xăm hình một con rồng màu đen đi cùng vài người mặc đồ đen khác theo dõi Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam từ phía bãi biển đến con đường trở về khách sạn.

Tên tóc vàng gọi một cuộc điện thoại cho ai đó:” Tôi đã tìm thấy đối tượng rồi”.

Đầu dây bên kia có tiếng của một người đàn ông vang lên:” Ra tay nhanh gọn lẹ đừng để lại dấu vết nhất định phải lấy được mạng của Thịnh Khải Luân cho tôi…nếu hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ trả cho các anh gấp đôi số tiền giao ước ban đầu”.

Tên tóc vàng tự tin đáp:” Cứ yên tâm chỉ lát nữa thôi trên đời này sẽ không còn Thịnh Khải Luân cản trở tiền đồ của anh nữa”.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam đi tới con đường mòn nhỏ dẫn về khu nghỉ dưỡng của Hàn Long Phi, hai bên là rừng trúc xanh ngát, gió thổi nhè nhẹ rất mát.

Diệp Hạ Lam chần chừ rồi lên tiếng hỏi:” Khải Luân…em có thể hỏi anh một chuyện được không?”.

Thịnh Khải Luân gật đầu:” Được”.

“ Vì sao anh và Hạ Mạt có tình cảm sâu đậm với nhau như thế mà lại bỏ lỡ nhau vậy?”.

Thịnh Khải Luân khẽ thở dài:” Ngày xưa ông nội không cho anh đến với cô ấy vì gia đình cô ấy không môn đăng hộ đối với Thịnh gia, về sau anh đi du học lúc đó cô ấy đã nói chia tay anh…câu nói mà cô ấy nói lúc đó đến bây giờ anh vẫn còn nhớ đó là “ anh không thể để em đường đường chính chính ở bên cạnh em thì hãy để em đường đường chính chính ở bên cạnh người đàn ông khác, một người có thể yêu thương chăm sóc em chu toàn”, anh du học về… đến tìm cô ấy thì cô ấy nói những lời phủ phàng rũ sạch mối quan hệ của cả hai…sau đó anh kết hôn với em…cô ấy cũng sắp kết hôn với người khác…nếu em hỏi anh vì sao bỏ lỡ cô ấy anh chỉ có thể đáp là do ý trời”.

Diệp Hạ Lam gật đầu:” Ừ” rồi bước đi ở phía trước.

Giọng của Thịnh Khải Luân lại vang lên:”Nhưng anh cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng tốt…có một người vợ ngoan hiền tài giỏi lại nấu ăn ngon như em âu cũng là phúc phần của đời anh”.

Diệp Hạ Lam quay người lại nhìn Thịnh Khải Luân bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hạnh phúc:” Anh nói thật???”.

Thịnh Khải Luân cong môi lên mỉm cười:” Anh đường đường là Thịnh tam thiếu đồng thời là CEO của Hoàng Thịnh Quốc Tế, em nói thử xem anh gạt em để làm gì”.

Đột nhiên Diệp Hạ Lam đưa tay nắm hai vai của Thịnh Khải Luân xoay người lại 180 độ đồng thời lên tiếng:” Khải Luân cẩn thận”.

Vừa lúc đó tiếng súng vang lên “ đoàng” một tiếng, viên đạn bay thẳng tới ghim vào bả vai bên trái của Diệp Hạ Lam, trước sự ngỡ ngàng của Thịnh Khải Luân.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, lúc Thịnh Khải Luân nhìn xuống bờ vai của Diệp Hạ Lam thì thấy máu đang loang ra như một bông hoa màu đỏ đang nở rộ đẹp mắt mà cũng vô cùng nguy hiểm.

Bản thân của Thịnh Khải Luân cũng không ngờ trong giây phút sinh tử Diệp Hạ Lam lại lấy thân mình đỡ một viên đạn thay anh.

Thịnh Khải Luân vừa cảm kích vừa thấy có lỗi vì tất cả những chuyện mình đã làm và những lời cay nghiệt lúc trước làm cô tổn thương.

Diệp Hạ Lam đau quá nên loạng choạng xém ngã xuống đất, Thịnh Khải Luân đỡ cô lại:” Hạ Lam, sao em lại ngốc như vậy chứ?”.

Sắc mặt của Diệp Hạ Lam trắng bệch mồ hôi nhuễ nhãi trên trán, cô dùng hết sức lực còn lại đẩy Thịnh Khải Luân ra xa mình:” Anh…mau…mau chạy đi”.

Tên tóc quay sang tên vừa bắn phát súng kêu quát:” Đồ ngu, tao đã bảo đối tượng là tên con trai kia sao mày lại bắn con nhỏ kia chứ?”.

Tên tóc đen run rẩy lên tiếng giải thích:” Đại ca em đã nhắm chuẩn xác lắm rồi ai ngờ con nhỏ kia trong phút chốc xoay người đỡ viên đạn đó”.

“ Khốn khiếp tụi mày còn không mau ra tay, tụi nó biết rồi thì thủ tiêu hết không cho đứa nào sống cả”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.