Tạ Chiêu Ly không nghĩ mình lại gặp lại Tiêu Trấn Vũ trong hoàn cảnh này. Hôm nay cô và Trương Duật Hiên hẹn nhau cùng đi xem nhà. Đây là ý của Trương Duật Hiên, anh không muốn cô sống ở đó nữa, nơi đó không an toàn, hơn nữa Đỗ Viên Viên bây giờ cũng chết rồi, cô không cần phải sống ở nơi tồi tàn đó nữa. Ban đầu Tạ Chiêu Ly không đồng ý, cô cho rằng mình ở đó đã lâu dù sao cũng có tình cảm nhưng không ngăn nổi Trương Duật Hiên.
Từ trước đến giờ chuyện gì Trương Duật Hiên cũng nghe theo Tạ Chiêu Ly nhưng chỉ riêng chuyện này là anh không đồng, anh không muốn cô sống trong điều kiện như vậy, vừa không an toàn, nhà lại ẩm thấp, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh. Mặc dù anh đã lắp đầy đủ tiện nghi cho căn nhà đó rồi nhưng cũng không thể so sánh với cuộc sống trước kia của cô được. Anh liều mạng kiếm tiền như vậy chẳng phải vì cô sao.
Căn nhà Trương Duật Hiên và Tạ Chiêu Ly đi xem là một căn hộ rộng 200m2 ở khu căn hộ cao cấp Hoa Thành. Căn hộ này được chia làm hai tầng, tầng trên là để ngủ, tầng dưới dùng để tiếp khách. Toàn bộ căn hộ có ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng bếp, hai phòng vệ sinh. Trương Duật Hiên ban đầu muốn cô về sống chung với anh nhưng anh sợ cô không đồng ý nên việc này aiz….để sau vậy, căn hộ này cũng rất tốt, hơn nữa cũng cách căn hộ của anh trong nội thành không xa, tầng trên tầng dưới, bất cứ lúc nào anh cũng có thể thấy cô. Nghĩ đến đây tâm tình của Trương Duật Hiên không khỏi có chút cao hứng.
Tạ Chiêu Ly rất hài lòng về căn hộ này, thiết kế trang nhã, giản dị, hơn nữa còn có ban công có thể nhìn ra thấy quang cảnh của thành phố S về ban đêm, nhưng quan trọng hơn là rất gần công ty cô. Mỗi ngày cô chỉ cần năm phút để đến công ty thay cho ba mươi phút như mọi ngày, vậy là cô có thể ngủ nướng rồi.
Tạ Chiêu Ly vừa đi vừa bàn luận với Trương Duật Hiên về việc trang trí căn nhà thì trông thấy Tiêu Trấn Vũ đang dìu Thẩm Tử Quân ở phía đối diện. Nhìn thấy anh cô hơi sững người lại, nụ cười trên gương mặt cứng đờ sau đó tự giác thu hồi, cúi đầu im lặng nhìn bàn tay đang đỡ Thẩm Tử Quân của Tiêu Trấn Vũ. Cảm giác đau nhói quen thuộc lại ập đến, tuy không mãnh liệt như trước đây nhưng vẫn âm ỉ đủ làm cô khó chịu. Tạ Chiêu Ly nhìn gương mặt tươi cười của Thẩm Tử Quân ở trước mặt, ánh mắt khẽ lướt qua cái bụng to tròn của cô ta, tâm trạng trùng xuống. Tạ Chiêu Ly ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. Tại sao con của cô lại chết mà con của cô ta vẫn an toàn. Thẩm Tử Quân, tại sao cô hại chết hai mẹ con tôi cô lại không bị báo ứng, nhưng không sao nếu ông trời không có mắt tha cho cô thì tôi cũng thay con tôi, thay bản thân tôi đòi lại hết.
Trương Duật Hiên thấy Tạ Chiêu Ly đang cười nói lại không nói gì nữa, không hiểu có chuyện gì xảy ra, lương theo ánh mắt của Tạ Chiêu Ly liền thấy một màn trước mắt. Trương Duật Hiên ánh mắt liếc qua hai người trước mặt ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Trấn Vũ mang theo chút chán ghét cùng thù địch. Anh ta là người đã khiến cho Chiêu Ly đau khổ, anh sẽ không bỏ qua cho anh ta. Trương Duật Hiên có chút lo lắng cho Tạ Chiêu Ly anh sợ cô nhìn thấy một màn như vậy thì đau lòng. Trương Duật Hiên quay lại nhìn Tạ Chiêu Ly, thấy khuôn mặt cứng ngắc của cô trong lòng tràn ngập chua xót thì ra cô vẫn không quên được hắn, rất nhanh che dấu cảm xúc dịu dàng cầm tay cô vỗ nhẹ an ủi. Tạ Chiêu Ly thấy cố người cầm tay mình, vỗ nhẹ tinh thần hồi phục lại quay đầu nhìn Trương Duật Hiên mỉm cười, ánh mắt mang theo tia cảm kích, trong lòng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua, xen chút ngọt ngào. Cám ơn anh, Duật Hiên!
Tiêu Trấn Vũ nhìn thấy hai người trước mặt cảm giác khó chịu trong lòng tăng lên không ít. Hôm nay là ngày Thẩm Tử Quân đi khám thai, anh đã định không đi, nhưng bất chợt mẹ anh đến ép anh phải đi cùng cô ta. Khi vừa về đến đại sảnh, cô ta kêu sút chân, muốn anh đỡ, anh cảm thấy rất khó chịu, anh không muốn nhưng nghĩ cô ta bị như vậy vì mang con anh, hơn nữa nếu cô ta sảy ra chuyện thì con anh cũng ảnh hưởng, nên anh đành dìu cô ta về nhà. Nhưng không ngờ đến thang máy lại gặp Tạ Uyển, anh không biết bao lâu mình không gặp lại Tạ uyển, có thể là từ sau giải thưởng phim của năm. Hình ảnh cô luôn hiện ra trong tâm chí anh, khiến anh luôn giày vò. Anh luôn muốn gặp cô muốn xác định xem cô rốt cuộc có phải……. nhưng anh lại sợ cảm giác của mình chỉ là nhầm lẫn, anh sợ cảm giác thất vọng đó. Tiêu Trấn Vũ không biết rằng một khắc khi anh do dự đổi lại một đời hối tiếc. Tiêu Trấn Vũ nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Tạ Uyển, đây là người lần trước anh thấy trong lễ trao giải phim của năm, anh khi đó đã cảm thấy ánh mắt anh ta không bình thường nhìn Tạ Uyển, không ngờ hai người họ lại sống chung. Trong lòng anh giờ đây tràn ngập đố kỵ
Thẩm Tử Quân thấy Tiêu Trấn Vũ cứ nhìn chằm vào Tạ Uyển thì cảm giác bất an trong lòng tăng lên, cô ta có cảm giác Tiêu Trấn Vũ và cô gái trước mặt này có gì đó không bình thường, một cái Tạ Chiêu Ly ngáng đường đã bị loại bỏ không ngờ lại xuất hiện thêm một Tạ Chiêu Ly khác. Trong lòng không khỏi có cảm giác không cam tâm, cô ta khó khăn lắm mới làm hòa quan hệ với Tiêu Trấn Vũ, không thể để Tạ Uyển ngáng chân được. Thẩm Tử Quân ánh mắt lóe lên tia độc ác, nhìn chằm chằm Tạ Chiêu Ly.
Trương Duật Hiên cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tử Quân, Trương Duật Hiên khẽ cau mày lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta. Thẩm Tử Quân cảm nhận được khí thế của anh, cả người lạnh ngắt, sợ hãi vội vàng cúi đầu, thỉnh thoảng len lén nhìn trộm đánh giá anh. Anh ta có khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, cả người tỏa ra khí thế vương giả, khiến người khác run sợ, một người đàn ông cực phẩm như vậy, trong lòng Thẩm Tử Quân không khỏi cảm thấy ghen tỵ và căm tức, có một người đàn ông xuất sắc như vậy rồi, mà vẫn còn để ý đến người đàn ông của cô, Tạ Uyển, con đàn bà đáng chết xem ra phải bàn với mẹ mới được, không thể lưu lại cô ta được……..
“Á…..”
Tiêu Trấn Vũ nghe thấy tiếng kêu của Thẩm Tử Quân, phục hồi lại tinh thần, mang theo một tia chán ghét nhìn Thẩm Tử Quân, cô ta lại muốn giở trò gì đây.
Thẩm Tử Quân cũng cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Trấn Vũ trong lòng cảm thấy không vui, nhưng rất nhanh cô ta không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, cảm giác bụng dưới co rút đau buốt kéo lấy tia lý trí cuối cùng của cô ta, cảm giác này còn mãnh liệt hơn cơn đau vừa nãy, hơn nữa còn càng ngày càng rồn rập, khiến cô ta mặt tái mét vì đau, không phải sắp sinh chứ!
Tiêu Trấn Vũ nghĩ đến Thẩm Tử Quân lại bày trò nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn trắng bạch của cô ta thì cảm thấy không phải mà thật sự cô ta đang bị đau. Tiêu Trấn Vũ nhìn khuôn mặt tím tái của Thẩm Tử Quân lo lắng hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Thẩm Tử Quân cố gắng áp chế cơn đau, hổn hển nói: “Em……..em…..Á……..” Nhưng cô ta còn chưa nói hết câu thì cảm giác đau đớn đến, khiến cô ta không chụi được hét lên. Tiêu Trấn Vũ càng luống cuống hơn.
Tạ Chiêu Ly ở một bên thấy một màn như vậy, áp chế khó chút khó chịu trong lòng, hảo tâm
nhắc nhở anh: “Cô ta sắp sinh rồi!”
Tiêu Trấn Vũ nghe thấy lời của cô nheo mày hơi nghi ngờ, sau đó nhớ lời của bác sỹ nói cô ta không phải hai tuần nữa mới sinh sao, chẳng lẽ sinh non. Thấy Tiêu Trấn Vũ vẫn còn mờ mịt đắn đo lời cô nói, Tạ Chiêu Ly không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn nhắc nhở anh: “Nhanh đưa cô ta đến bệnh viện không cô ta sinh ở đây đấy!”