Nhìn theo bóng Tiêu Trấn Vũ và Thẩm Tử Quân vừa rời đi, trong lòng Tạ Chiêu Ly nổi nên chua xót, nhớ đến bộ dạng lo lắng của Tạ Chiêu Ly trước khi rời đi và bộ dạng nghi ngờ lời cô nói của anh, trong lòng xen lẫn chút thất vọng, có lẽ cô nên buông bỏ tình cảm này xuống rồi. Trong chuyện này vốn dĩ không có ai sai ai đúng, người ta thường nói đi sai một nước là sai cả bàn cờ, tình cảm một khi đã qua thì không thể quay lại, dù gương vỡ lại lành, không phải vẫn còn vết nứt sao. Có thể khi cô đẩy anh đến tay Thẩm Tử Quân, hay có thể khi anh quyết định lấy Thẩm Tử Quân thì bánh xe vận mệnh của anh và cô đã rẽ sang một hướng khác rồi. Hai đường thẳng dù cắt nhau tại một điểm nhưng sau đó càng ngày càng cách nhau một khoảng bất tận. Tạ Chiêu Ly đã quyết định, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm, thì ra muốn buông bỏ cũng không khó khăn như vậy.
Trương Duật Hiên nãy giờ vẫn im lặng quan sát cô, thấy bộ dạng của cô trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, nhưng rất nhanh cảm giác đó được áp xuống, ngay từ đầu anh đã biết không phải sao? Trương Duật Hiên, dịu dàng nhìn cô nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tạ Chiêu Ly nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Trên đường đi về không khí trong xe rất yên lặng, hài hòa. Trương Duật Hiên nhìn thấy Tạ Chiêu Ly đang nghịch điện thoại, nhìn cô áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh không biết anh ta lại ở đó, anh … hay là chúng ta chọn nhà ở nơi khác.”
Tạ Chiêu Ly nhìn anh mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, căn hộ đó rất được mà, hơn nữa anh chọn căn hộ đó không phải là vì nó ở cùng tòa nhà với căn hộ của anh à!”
Trương Duật Hiên nghe cô nói hơi giật mình, tại sao cô lại biết?
Tạ Chiêu Ly có chút buồn cười nhìn anh cười nói: “Trương Duật Hiên tiên sinh, anh không nhớ căn hộ đó là em chọn cho anh à!”
Trương Duật Hiên có chút bất đắc dĩ, anh làm sao lại quên ban đầu anh mua căn hộ đó là do cô đề nghị nhỉ, khi đó cô đi qua đây nhìn thấy khu nhà này, cô còn cười nhìn anh nói, sau này kết hôn sẽ mua nhà ở đây. Anh luôn ghi nhớ lời cô nên khi khu nhà vừa giao bán, anh liền nhờ cô mua cho anh một căn, cách trang trí và bố trí tất cả cũng theo ý của cô.
Tạ Chiêu Ly ban đầu cũng không biết anh muốn mua nhà cho cô ở khu đó, cô chỉ nghĩ anh muốn về nhà lấy đồ, sau khi đi xem căn hộ đó, cô mới biết ý đồ của anh. Nhưng không ngờ anh lại không biết cô còn nhớ căn nhà đó.
***************************************
Hôm nay Tạ Chiêu Ly dậy từ rất sớm, cô hôm nay có hẹn cùng Trương Duật Hiên đi ký kết hợp đồng mua căn hộ hôm nọ đi xem. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng Tiêu Trấn Vũ cũng ở khu nhà đó, nhưng cô không muốn vì ai mà thay đổi ý kiến của mình, huống hồ cô đã quyết định buông tay thì sẽ không hối hận, đây có thể coi là ưu điểm duy nhất mà cô vẫn giữ được đến bây giờ.
Hợp đồng được thảo luận rất nhanh, không biết là do hai bên hợp lý hay là do cô chủ nhà cũ thích Trương Duật Hiên nữa mà trong suốt thời gian thảo luận, cô ta cứ thỉnh thoảng lại nhìn anh đỏ mặt, điều này khiến Tạ Chiêu Ly thật sự rất không vui, cảm giác bứt rứt khó chịu,
Trương Duật Hiên anh đẹp trai như vậy làm cái gì a ~ ~
Nhưng điều làm cô không vui thậm chí là bực mình hơn là giữa lại nòi ra một Trình Giảo Kim ra cản đường. Tạ Chiêu Ly nhìn người đàn bà hống hách đang đi lại đây. Bà ta đặt phịch túi sách lên mặt bàn, hống hách nói: “Tôi muốn mua căn nhà này!”
“Xin lỗi căn nhà này đã được hai vị đây mua lại rồi!” Cô chủ nhà nhẹ nhàng nhìn bà ta áy náy nói.
“Tôi không cần biết!” Bà tan gang ngược nói, ánh mắt lướt qua hai người, giọng quyết định nói:
“Tôi muốn căn nhà này!”
“Xin lỗi nhưng hai vị này đã mua rồi, chúng tôi không thể làm gì được thành thật xin lỗi!” Cô chủ nhìn bà ta áy náy lặp lại lần nữa. Bà ta không hiểu tiếng người như.
Tạ Chiêu Ly nhìn hai người đang đôi co trước mặt, tâm tình cảm thấy xuống dốc, không ngờ mua nhà cũng rắc rối như vậy. Bỗng nhiên cô cảm thấy không khí càng ngày càng lạnh, quay đầu nhìn người bên cạnh, sắc mặt của Trương Duật Hiên đã lạnh lắm rồi. Cô biết anh đang nổi giận. Tạ Chiêu Ly cầm tay anh, nhìn anh lắc lắc đầu, sau đó nhìn hai người phụ nữ trước mặt, lành lạnh lên tiếng: “Vị phu nhân này, chúng tôi đã mua trước rồi, bà hay là tìm căn khác đi!”
“Tôi chính là muốn căn nhà này! Thế nào!” bà ta hung hăng nhìn Tạ Chiêu Ly nói, sau đó vênh mặt nhìn cô chủ nhà, lên giọng: “Tôi muốn mua căn nhà này, tôi sẽ trả giá gấp đôi!”
“Đây không phải vấn đề về tiền mà……..” Cô chủ nhìn bà ta lạnh lùng nói. Đây không phải vấn đề về tiền bạc mà là uy tín, hơn nữa lại là một soái ca như vậy, tuy rằng anh ta là một bông hoa đã có chủ. Liếc nhìn Tạ Chiêu Ly bên cạnh Trương Duật Hiên, cô chủ lắc đầu trong bụng tiếc nuối.
“Bà muốn đọ tiền đến vậy sao?” Cô chủ còn chưa nói hết câu thì Trương Duật Hiên đã lạnh lùng cắt ngang, nếu không phải Chiêu Ly không muốn anh gây khó dễ thì anh đã ném bà ta ra ngoài rồi.
“Đúng vậy, các người muốn so sao? Cũng không biết xem người đang đứng trước mặt mình là ai sao? Đúng là không biết tự lượng sức” Bà ta nhìn hai người họ khinh bỉ nói.
“oh! Bà là ai?” Trương Duật Hiên nhìn thẳng bà ta hứng thú hỏi, anh cũng muốn biết bà ta dựa vào đâu mà dám vô lễ chống đối với anh.
Tiêu Hàm Mai nhìn anh khinh thường, vênh mặt nói: “Hứ! Chàng trai trẻ, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng để bị dọa nha! Tôi là Tiêu Hàm Mai phu nhân của thị trưởng Trịnh, thế nào? Cậu nghe thấy chưa? Biết điều thì mau đi đi!”
Cô chủ nhà nghe thấy bà ta tự sưng là phu nhân thị trưởng thì có chút sợ hãi, sắc mặt hơi tái đi, lo lắng nhìn Tạ Chiêu Ly và Trương Duật Hiên. Ai trong thành phố chẳng biết phu nhân thị trưởng Trịnh là một người chanh chua, hống hách, không coi ai ra gì. Lần này anh đắc tội với bà ta không biết có sao không? Cô chủ nhà đang định lên tiếng giảng hòa thì giọng nói lạnh lùng của Trương Duật Hiên vang lên: “Bà Trịnh, tôi thật muốn biết thị trưởng Trịnh sẽ làm gì tôi đấy!”
Cô chủ nhà càng sợ hãi, lo lắng cho anh, quay lại nhìn anh thấy khuôn mặt của anh trầm xuống, cả người tỏa ra bá khí, khiến cho nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, làm cho người ta có cảm giác không lạnh mà run. Cô quay sang nhìn cô gái bên cạnh, cô ấy đang thoải mái chơi điện thoại như không có truyện gì xảy ra, thật khiến người ta đứng tim mà.
Tiêu Hàm Mai thấy anh không chút sợ hãi, bà ta cảm thấy tức giận, nhìn anh đanh giọng nói:
“Anh đợi đấy!” Sau đó rút điện thoại ra gọi cho thị trưởng.
Một lúc sau, thị trưởng Trịnh vội vàng chạy đến, nhìn thấy người mà phu nhân nhà mình nói là Trương Duật Hiên thì khẽ cau mày, đi đến trước mặt anh. Tiêu Hàm Mai nhìn thấy chồng đến, càng vênh mặt, chạy ra, tươi cười đón tay chồng: “Ông xã, hai người đó……..” Bà ta còn chưa nói hết câu, thị trưởng Trịnh đã ngăn bà ta lại, nhìn anh áy náy nói: “Trương tổng, thật xin lỗi, bà nhà tôi không biết là cậu, tôi xin thay bà ấy xin lỗi cậu”
Tiêu Hàm Mai thấy chồng khúm lúm như vậy, cũng biết người trước mặt là một nhân vật quan trọng, nhưng kiêu ngạo của bà ta không muốn cúi đầu, bà ta kéo tay chồng: “Ông…” Còn chưa nói xong, thị trưởng Trịnh quay lại lườm bà ta, tức giận nói: “Bà câm mồm” sau đó nhìn anh áy náy nói: “Xin lỗi, bà nhà tôi…. Tôi xin thay mặt bà ấy xin lỗi cậu, xin cậu bỏ quá cho”
Trương Duật Hiên nhìn thị trưởng Trịnh một chút, lại quay đầu nhìn Tạ Chiêu Ly một chút thấy cô không để ý gì, nhưng khi thấy hai hàng lông mày đang nheo lại của cô anh biết cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Trương Duật Hiên ánh mắt lạnh lùng liếc qua thị trưởng Trịnh lên tiếng:
“Tôi không cần biết, ông cứ chuẩn bị đơn từ chức đi! Còn nữa trong vòng ba phút ông không rời khỏi đây thì hậu quả tự gánh lấy.”