Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Chương 24



Sau khi thị trưởng vội vàng rời đi, hợp đồng được ký kết rất thuận lợi, căn hộ đó đã thuộc về cô. Tạ Chiêu Ly đứng trong ngôi nhà của mình, tâm tình thoải mái không thôi, đây là ngôi nhà mà cô dùng khoản tiền do chính mình kiếm được mua, cô cảm thấy rốt cuộc cũng có thứ thuộc về mình rồi.

Tạ Chiêu Ly quay đầu nhìn Trương Duật Hiên đang đứng đằng sau, thấy anh đang nhìn chằm chằm cô, Tạ Chiêu Ly có chút mất tự nhiên, cô đỏ mặt khẽ vuốt tóc mai sang đằng sau, lé tránh ánh mắt anh, khuôn mặt ngượng ngùng- Tạ Chiêu Ly mày làm sao vậy sao tự dưng lại đỏ mặt thế!

Khụ…khụ……Tạ Chiêu Ly giả vờ ho hai tiếng, thu lại thất thố, khuôn mặt tươi cười nhìn anh, khoác tay lên vai anh, hảo sảng nói: “Đi! Hôm nay bổn cô nương mua được nhà tâm trạng rất vui, quyết định khao anh một chầu”

Trương Duật Hiên nhìn cô cười nói: “Được!” sau đó khoác tay ôm lấy vai cô đi ra ngoài. Tạ Chiêu Ly cảm nhận được hơi ấm trên người anh, khuôn mặt hơi nóng lên, tim đập thình thịnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tạ Chiêu Ly bình tĩnh! Bình tĩnh!

********************************************

Trong căn phòng xa hoa, có một phụ nữ ngồi trên giường, hai mắt đẫm lệ nhìn người phụ nữ trung niên đang ôm đứa trẻ ngồi ở ghế sa lông. Bà ta là một người phụ nữ trung niên, tuổi gần 50, nhưng do dưỡng tốt nên trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, bà ta yêu thương nhìn người phụ nữ trên giường, yêu thương nói: “Con yên tâm, ta sẽ không để Trấn Vũ làm gì có lỗi với con đâu. Còn về cô ta, ta sẽ nghĩ cách con đừng lo cứ lo chăm cục cưng đi”

Người phụ nữ trên giường mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia ác độc. Muốn cướp Tiêu Trấn Vũ từ tay cô à! Đừng có mơ nữa. Cô ta quay ra nhìn người ngồi trên sa lông cười: “Con cám ơn mẹ!”

*********************************************

Hôm nay là ngày Tạ Chiêu Ly chuyển nhà, cô dậy từ rất sớm, dọn hết những đò đạc còn lại. Nói là còn lại chứ thực ra cũng không có bao nhiêu, những đồ đạc của Tạ Uyển cô không muốn mang theo, dù sao cô cũng không dùng. Nhìn khắp căn nhà một lần, ngắm khắp mọi ngóc ngách, dù sao gần một năm nay cô cũng sống tại đây, nói thật cũng có tình cảm. Căn nhà này cô vẫn giữ lại cho Tạ Uyển, có lẽ sau này cô ấy cần dùng đến.

Đúng 8 giờ có tiếng chuông cửa, chắc là Trương Duật Hiên đến, anh nói hôm nay sẽ chuyển nhà giúp cô. Tạ Chiêu Ly hưng phấn chạy ra mở cửa. Nhìn người đứng ngoài cửa nụ cười trên khuôn mặt cô cứng ngắc, chậm dãi thu hồi, cô nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy một trận co rút. Tạ Chiêu Ly lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Anh…..”

“Có gì mau nói đi! Tiêu Trấn Vũ, tại sao anh lại ở đây?” Tạ Chiêu Ly nhìn anh khó chịu, cau mày hỏi.

Tiêu Trấn Vũ nhìn cô chăm chú, sau đó hít một hơi ổn định tâm trạng, nhìn cô nói: “Anh nghe nói hôm nay em chuyển nhà. Em có cần anh giúp gì không?”

“Anh không phải chỉ đến nói những chuyện này chứ?” Tạ Chiêu Ly không trả lời câu hỏi của anh, nhìn anh hỏi lại.

Tiêu Trấn Vũ thấy cô hỏi như vậy thấy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh hồi phục lại, nhìn cô muốn nói lại thôi. Anh cảm thấy không biết nên nói với cô chuyện này như thế nào. Một lúc anh nhìn cô quyết tâm nói: “Em có thể đừng chuyển vào đó có được không?”

“Anh muốn nói gì?” Cô nhìn anh thắc mắc. Không phải anh không hy vọng nhìn thấy cô chứ. Hay là anh cho rằng cô chuyển về khu chung cư đó là muốn tiếp cận anh. Tiêu Trấn Vũ anh cũng quá tự tin rồi đấy!

Tiêu Trấn Vũ thấy cô cau mày, không vui nhưng vẫn cố hỏi lại: “Có được không?” Anh chỉ muốn tốt cho cô thôi. Hôm nay anh nghe nói cô anh đi xem nhà, nhưng khi về thì tức giận, dượng cũng không dám hé một lời, chỉ im lặng bên cạnh nghe mắng. Hỏi ra mới biết thì ra căn nhà cô anh vừa ý đã bị cô mua mất rồi. Cô anh là người thế nào, anh là người hiểu rõ nhất, cô anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, hơn nữa dượng anh giờ đột nhiên lại về hưu sớm, nghe nói là do người đàn ông bên cạnh cô làm. Anh không muốn cô có việc gì. Dù trong lòng anh không biết đối với cô là cảm giác gì, nhưng anh cũng không muốn cô bị tổn thương.

“Tiêu Trấn Vũ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không vì ai thay đổi quyết định của mình đâu, dù cho người đó là anh”

Tiêu Trấn Vũ thấy cô nói như vậy anh biết cô nói thật, anh có chút thất vọng, xem ra trong lòng cô, anh không có chút địa vị nào. Có lẽ anh chỉ có thể cố gắng âm thầm bảo hộ cô thôi. Nghĩ đến người kia, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, hy vọng bà ấy sẽ dừng lại.

Tiêu Trấn Vũ vừa ra về không lâu, thì Trương Duật Hiên đến. Anh mang theo rất nhiều đồ ăn, nói là muốn tẩm bổ cho cô, nhưng bữa sáng ăn nhiều như vậy, không phải muốn cô béo chết sao. Tạ Chiêu Ly nhìn phần bữa sáng trước mặt mà ngao ngán, nhìn anh tỏ vẻ kháng nghị, nhưng bị anh bác bỏ, nên đành ngậm ngùi ăn hết bữa sáng “rất” giàu dinh dưỡng của cô.

Vì không có nhiều đồ đạc nên việc chuyển nhà của cô diễn ra rất nhanh. Nhưng do nhà mới nên công việc dọn dẹp hơi nhiều, cả hai làm đến 9 giờ tối mà vẫn chưa xong. Trương Duật Hiên có chút mệt mỏi, nhìn cô gái đang ở sô pha ngủ ngon kia, trong lòng bỗng thấy mềm mại, ấm áp. Vuốt nhẹ má cô, chắc hôm nay cô cũng đã mệt chết rồi, từ nhỏ cô đã không phải làm việc nhà. Đến khi là Tạ Uyển, cô mới bắt đầu học, nhưng nói thật với trình độ của cô thì……….Trương Duật Hiên lắc đầu ngao ngán.

Tạ Chiêu Ly thấy có người, theo bản năng ôm lấy cánh tay người đang giở trò kia, nhoẻn miệng cười, cọ cọ vào tay anh, làm nước miếng dính đầy lên đó.

Trương Duật Hiên ôm cô xuống nhà anh ở trên tầng cao nhất. Nhà của anh là căn hộ hiện đại và rộng nhất ở đây. Ban đầu là hai căn, nhưng khi đó sau khi mua anh đã đập tường nói hai căn là một.

Còn chưa kịp mở khóa, thì cánh cửa đã tụ động mở ra. Một cô gái trẻ thanh tú xuất hiện trước mắt anh, tay lắc lắc chùm chìa khóa, nhoẻn miệng nhìn anh cười: “Ông xã! Anh về rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.