Tạ Chiêu Ly ở lại bệnh viện nói chuyện với Tần Tư Kỳ đến chiều muộn mới ra về. Nhìn ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, chiếu lên cửa kính của bệnh viện, sáng lấp lánh, xa xa có những người bệnh đủ mọi độ tuổi đang đi dạo, cười nói bên những người thân của mình. Nhưng cũng có những người ngồi cô đơn một mình. Tạ Chiêu Ly nheo mắt nhìn cô gái cô đơn đang ngồi một mình trên ghế đá dưới dốc cây hoa đào. Một trận cuồng phong chợt thổi qua khiến cho người ta cảm thấy lạnh run, nhưng cô ấy ngồi đấy vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa. Từng cánh hoa đào bị gió thổi lên không trung sau đó lượn vài vòng rơi xuống trên vai và tóc cô gái. Khung cảnh giống như bức tranh mỹ lệ, làm say đắm lòng người nhưng lại làm cho người ta cảm thấy buồn, thấy thương tiếc.
Tạ Chiêu Ly không phải là người yêu nghệ thuật hay là người có tâm hồn lãng mạn mà điều khiến cô phải nhìn cô gái đó lâu hơn một chút là vì cô quen cô gái ngồi trước cây hoa đào đó.
Tạ Chiêu Ly tiến lại gần chỗ cô ấy, còn khoảng mấy bước thì dừng lại.
Hạ Vũ thấy có người tới gần, bóng đen bao phủ lên người cô, khẽ ngước mắt lên nhìn, thấy người đến là Tạ Chiêu Ly thì hơi ngac nhiện, sau đó mỉm cười yếu ớt, nhìn cô lên tiếng: “Là cô à?”
Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy gật đầu, thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, hơi xanh xao giống như người bị bệnh vậy, khẽ nhíu mày, quan tâm hỏi: “Cô không được khỏe à?”
Hạ Vũ nhìn cô lắc đầu, cười nói: “Cô ngồi đi!” Vừa nói vừa ngồi dịch sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi.
Tạ Chiêu Ly không khách khí ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Hai người cứ trầm mặc, im lặng không nói gì. Một lúc sau, Hạ Vũ nhìn cô sau đó rời ánh mắt nhìn ra phía xa xa, nhàn nhạt lên tiếng: “Tạ Uyển, cô biết không? Trước đây, tôi từng biết một người tên là Tạ Chiêu Ly. Cô ta là người duy nhất khiến tôi hâm mộ thậm chí đến nỗi đố kỵ. Mặc dù cô ta không làm gì cả nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện, lặng lẽ yêu cô ta.” Hâm mộ đến ghen tỵ. Tại sao Tạ Chiêu Ly không làm gì cả mà Trương Duật Hiên vẫn cam tâm yêu cô ta, không tính toán. Còn tôi làm rất nhiều nhưng người tôi yêu vẫn không yêu tôi.
Tạ Chiêu Ly nghe cô ấy nói vô cùng ngạc nhiên. Cô ấy hâm mộ cô sao? Nhưng mà cô và cô ấy mới gặp nhau mà. Hơn nữa cô và cô ấy đâu có quen thân đâu, sao cô ấy lại nói cho cô biết. Tạ Chiêu Ly không hiểu quay ra nhìn cô ấy.
Hạ Vũ nhận thấy có ánh mắt nhìn mình chăm chú, biết đó là Tạ Chiêu Ly nên không quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
“Đúng vậy, rất hâm mộ, mỗi lần Trương Duật Hiên đều nhắc tên cô ta với tôi, ánh mắt và giọng nói của anh rất ôn nhu, dịu dàng, làm tôi hâm mộ không thôi.” Cũng giống như người đó vậy, mỗi lần nhắc đến nữ nhân trong lòng anh đều rất ôn nhu, cả người toát ra hơi thở hạnh phúc, nó khiến cho trái tim cô đau nhói, rất đau, cảm giác như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, nó còn đáng sợ hơn những con đau tim mà cô phải trải qua, càng ngày triệu chứng đó càng trầm trọng hơn, càng tăng lên theo hạnh phúc của người đó. Nước mắt của cô không biết đã rơi từ lúc nào, chỉ từng giọt, từng giọt rơi xuống cánh tay áo cô.
Tạ Chiêu Ly lẳng lặng nhìn Hạ Vũ, cô ấy đang rơi nước mắt. Cô kinh ngạc nhận ra sự đau khổ, bi thương tuyệt vọng trong đôi mắt cô ấy. Cảm giác bi thương đó còn nhiều hơn những gì mà cô đã trải qua. Hai mắt cô cũng bị bao phủ bởi hơi sương. Chắc hẳn cô ấy phải yêu Trương Duật Hiên nhiều lắm mới có thể như vậy. Cô có cảm giác có lỗi với cô ấy mặc dù cô không biết vì sao cô ấy lại hâm mộ mình. Chẳng lẽ ..... không thể nào. Tạ Chiêu Ly điều ấy là không có khả năng, mày vẫn nên quên đi thì hơn.
Hạ Vũ nhìn bộ mặt rối rắm của Tạ Chiêu Ly mà buồn cười, nhìn cô ấy nói: "Nhưng bây giờ gặp cô rồi, tôi không còn hâm mộ cô ta nữa. Tôi còn cảm thấy cô ta rất đáng thương" Đúng vậy, rất đáng thương, người cô ta yêu đi lấy người khác khiến cô ta uất ức tìm đến cái chết, còn người yêu cô ta thì cũng quay ngoắt 180 độ sang yêu người khác.
Tạ Chiêu Ly có cảm giác buồn bực, đáng thương, cô đáng thương chỗ nào chứ. Cô ấy nói chuyện càng ngày càng khó hiểu.
Hạ Vũ bỗng nhiên cảm thấy đau nhói, cơn đau quen thuộc lại ập đến. Cô khẽ ôm lấy ngực, cố gắng điều hòa hơi thở, quay lại nhìn cô gượng gạo cười, hổn hển nói: “ Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nha. Ngày xưa có một cô gái rất ngốc nghếch, cô ta từ nhỏ đã rất thích một người, cô ta cho rằng cả đời sẽ đi theo người đó, ngày ngày mong ước mình mau lớn lên để có thể gả cho anh ta. Nhưng anh ta lại thích một cô gái khác, anh ta nói anh ta chỉ coi cô ấy như em gái, rằng anh ta không có tình cảm gì ngoài tình anh em cả. Cô gái nghe xong anh ta nói vậy, cảm thấy thế giới bấy lâu nay mình sụp đổ, cô ấy rất buồn, rất đau lòng. Cô ấy quyết định sẽ rời khỏi anh ta, rời khỏi nơi thương tâm đó, nên cô ấy đã bỏ nhà đi ngay trong đêm đó. Cô ấy bắt xe không phương hướng, xe đi đâu thì dừng ở đó. Rồi xe dừng lại ở một thành phố xa lạ. Cô ấy cứ đi lang thang theo đường lớn trong đêm tối. Cứ đi như vậy cho đến khi…”
Nói đến đây cảm giác đau nhói quen thuộc đó càng trở nên quen thuộc hơn, cắn răng, nghẹn ngào nói: “Cho đến khi cô ấy đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một con hẻm, có tiếng cười nói ầm ỹ, tiếng cười đùa ngả ngơn. Cô ấy khẽ động thân mình, cả người không nhúc nhích, cảm giác đau đơn, có cái gì đó rất nặng đang đè lên cô ấy. Cô ấy mở mắt thấy một đám thanh liên đang……. Cô ấy kêu gào nhưng không thể phát ra âm thanh nào, Bọn chúng đã lấy băng dính bịt miệng cô ấy lại, mặc cho cô ấy giãy dụa van xin. Sau đó bọn chúng bỏ lại cô ấy ở ngõ hoang đó, rồi bỏ đi.”
Tạ Chiêu Ly nhìn gương mặt tím tái đẫm lệ của Hạ Vũ, cô biết cô ấy nói về chính mình, nhưng cô không thể tưởng tượng được những gì mà một cô gái như cô ấy đã từng trải qua. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy lắc lắc đầu nói: “Nếu đau khổ như vậy thì đừng nhớ lại nữa.”
Hạ Vũ nhìn cô yếu ớt mỉm cười: “Cô hãy để tôi nói hết đi” Tôi sợ nếu không nói sẽ không có cơ hội nói.
Tạ Chiêu Ly không nói gì im lặng lắng nghe. Giọng nói ngọt ngào của Hạ Vũ lại đều đều vang lên: “ Cô gái đó lê lết thân thể tàn tạ của mình đi ra khỏi đó đến đường lớn. Cứ như vậy cho đến khi cảm giác xung quanh tối sầm, cảm giác thân thể bị va đập mạnh, khiến thân thể bay lên không trung. Cô ấy cảm thấy cứ như vậy chết đi thì thật tốt…”