Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Chương 3



Tạ Chiêu Ly quay lại hôi trường tang lễ đã thấy Đỗ Viên Viên đang khóc phủ phục bên linh vị của cô. Tạ Chiêu Ly cười lạnh trong lòng, thật không hổ là diễn viên, thay đổi cũng nhanh thật. Cô thật nghi ngờ người ban nãy mà cô gặp có phải là Đỗ Viên Viên không?. Tần Tư Kỳ thấy Tạ Chiêu Ly đang đi về phía mình, chạy nhanh lại chỗ cô, kéo tay cô cười: “ Cậu đi đâu

vậy, vừa nãy đạo diễn tìm cậu đấy”

Tạ Chiêu Ly nhìn Tần Tư Kỳ cười gật đầu, cám ơn sau đó đến chỗ đạo diễn. Tần Tử Kỳ cảm thấy dạo này Tạ Uyển khang khác, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ xem khác ở đâu thì đã có người gọi cô đi phục vụ. Lắc lắc đầu, Tần Tư Kỳ bỏ qua những suy nghĩ trên, thưa một tiếng chạy lại

Tạ Chiêu Ly vừa đến chỗ đạo diễn, ông đã nhét vào tay cô một bài phát biểu về cuộc đời và sự nghiệp của Tạ Chiêu Ly. Tạ Chiêu Ly có cảm giác muốn khóc, có ai lại tự đọc điếu văn cho mình không. Nếu ai hỏi cô sẽ nói là có.

Tạ Chiêu Ly sốc lại tinh thần, bước lên trên đài phát biểu. Cô phóng tầm mắt xuống nhìn tất cả những người bạn bè và fan đến đây tiễn biệt mình, cảm giác muốn khóc. Cô lần lượt nhìn một lượt, người anh của cô, nhìn thấy anh cô cảm giác trái tim này rất đau. Anh em xin lỗi, em xin lỗi, em rất yêu anh, anh đừng buồn nha. Cố nén xúc động cô rời tầm mắt cô nhìn Đỗ Viên Viên đang nức nở, trong mắt lóe lên một tia lạnh, Đỗ Viên Viên rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt nhau thôi. Tiểu Thần bỗng ở đâu đến bên cạnh cô nói: “Đừng xúc động, kiềm chế cảm xúc”. Tạ Chiêu Ly thấy Tiểu Thần nhắc nhở, hồi phục lại tinh thần, nhìn một loạt rồi cất giọng trong trẻo, đọc rành mạch về cuộc đời của chính mình: “ Tạ Chiêu Ly sinh ngày 30 tháng 7 năm …..”

“ Khoan đã”

Khi bài tiểu sử đọc gần xong thì một giọng nói vang lên cắt ngang, hội trường lập tức ồn ào. Tạ Chiêu Ly nheo mắt không vui nhìn kẻ không thức thời phá vỡ tang lễ của cô Thẩm Thạnh. Mọi người bắt đầu rầm rĩ bàn luận về người phụ nữ xuất hiện thình lình này. Ánh mắt mong chờ xem kịch vui của tất cả mọi người đều hướng về phía Thẩm Thịnh. Ai chẳng biết Tạ Chiêu Ly và bà ta không hợp nhau, lần này xuất hiện ở đây chắc là muốn làm loạn. Thẩm Thạnh nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người, trong lòng rất tức giận, bọn người không có mắt này. Nhưng dù sao bà ta cũng là con cáo già, lăn lộn sành sỏi ở đời mấy chục năm, không dễ dàng để lộ cảm xúc. Bà ta nhìn mọi người áy náy, sau đó khóe miệng nhếch lên khinh thường nói: “Xin lỗi tôi đến muộn” Sau đó lập tức hướng linh đường của Tạ Chiêu Ly khóc nức nở: “Chiêu Ly, sao con lại nghĩ dại dột như thế chứ, dù con có vừa ý, muốn quyến rũ em rể con nhưng không thành con cũng không nên tự sát chứ!”.

Lời Thẩm Thạnh vừa nói ra như quả bom đánh thẳng vào mọi người ở đây. Tất cả mọi người đều biết con gái của Thẩm Thạnh vừa mới kết hôn cùng thiên vương Tiêu Trấn Vũ. Mọi người còn đang thắc mắc vì sao Tạ Chiêu Ly lại tự sát thì ra là vì không chấp nhận được cảnh Tiêu Trấn Vũ lấy người khác, tiếng rì rầm ngày càng nhiều hơn. Ký giả thi nhau chụp hình, hy vọng về số báo ngày mai, đây là tin trấn động nhất trong tháng, còn hơn tin thiên vương Tiêu Trấn Vũ bất ngờ kết hôn. Trong lòng mọi người hình ảnh của Tạ Chiêu Ly lập tức giảm sút.

Thẩm Thạnh thấy thái độ của mọi người càng ra sức khóc lóc kể lể. Tạ Thiên Trạm không thể chịu được người khác nhục mạ em gái mình, huống hồ đây là vu cáo, rõ ràng là con gái bà ta không biết xấu hổ xen vào. Trước đây anh còn nể mặt bà ta là trưởng bối nên không so đo, nhưng lần này bà ta đã quá đáng lắm rồi, em gái anh dù có làm sai chuyện gì thì nó cũng qua đời rồi mà bà ta cũng không tha, bà ta thật là một mụ già độc ác mà. Tạ Thiên Trạm ánh mắt không dấu nổi vẻ chán ghét, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Thẩm Thạnh, sau đó gọi mọi người lôi bà ta ra khỏi linh đường, mặc bà ta kêu la chỉ trích. Tạ Chiêu Ly lạnh lùng nhìn theo bóng Thẩm Thạnh, trong mắt hiện lên hận ý, trong đầu ngập tràn hình ảnh quá khứ

“Tiểu Ly, con mau chào dì Thẩm Thạnh đi” Giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên. Tiểu Ly ngây thơ mỉm cười cúi người lễ phép, ngọt ngào chào: “Chào dì”

“Tiểu Ly ngoan quá”

“Thẩm Thạnh, cô thật không biết xấu hổ”. Giọng mẹ nghẹn ngào uất ức

“ Hồng Lăng, tại bà không giữ được Tạ Thành thì trách ai đây, mau ký đi, rồi mang đứa con của cô đi luôn, đừng ở đây chướng mắt tôi và Tạ Thành”

Cũng chính từ hôm đó Tiểu Ly ngây thơ mất đi người mẹ thân yêu của mình, cũng chính từ hôm đó Tiểu Ly học được thù hận một người.

“Tiểu Ly, con mau chào dì đi. Từ hôm nay dì Thẩm và con gái dì sẽ ở lại nhà chúng ta, sẽ là người một nhà với chúng ta” Giọng ba ôn nhu vang lên

“Con không cần bà ta là người nhà” Tiểu Ly gầm lên sau đó chạy đi.

“ Thì gia vì tại bà mà Hồng Lăng mới chết, tôi phải báo cảnh sát”. Giọng ba gầm lên giận giữ.

“Không được báo, không được báo. Tôi sẽ giết ông”

“ Bà…..” Ba ôm ngực thở hổn hển lăn xuống cầu thang, miệng luôn tục nói xin lỗi.

“Tạ Uyển, Tạ Uyển” Đạo diễn bên cạnh lên tiếng thúc dục cô. Tạ Chiêu Ly phục hồi tinh thần, nhìn thoáng qua người đàn bà giả nhân giả nghĩa xuống dưới kia, tiếp tục đọc lốt bài tiểu sử.

Tang lễ diễn rất trang trọng ngoài sự cố do Thẩm Thanh. Ngày cuối cùng người mà Tạ Chiêu Ly mong ngóng cuối cùng cũng không đến. Thì ra dù cô có chết thì anh cũng không xuất hiện. Thì ra người vô tình nhất không phải là cô mà chính là anh. Tạ Chiêu Ly nhìn linh vị của mình cười khổ. “Tạ Chiêu Ly ơi Tạ Chiêu Ly, hy sinh của cô vô ích rồi”. trong lòng chua xót chợt dâng lên, hốc mắt đỏ au, nước mắt tràn ra không cách nào ngăn lại, tim cô đau quá, sao anh lại đối xử với cô như vậy chứ. Tại sao chứ?.

“ Cô à! Cô đừng khóc nữa”

Một chiếc khăn giấy chợt xuất hiện trước mặt cô. Tạ Chiêu Ly ngẩng đầu nhìn người đàn ông tiều tụy trước mặt, trái tim càng đau hơn, người trước mặt cô là người anh trai thân yêu của cô, Tạ Thiên Trạm. Tạ Thiên Trạm đưa khăn giấy cho cô, cúi đầu cám ơn: “ Cám ơn cô đã tham gia tang lễ của Tiểu Ly, em ấy nếu biết cô yêu quý em ấy như vậy, chắc sẽ rất vui”. Nói đến đây Tạ Thiên Trạm lại nghẹn ngào, nếu anh về sớm một chút thì cô đã không xảy ra chuyện, nếu anh không nuông chiều, cho cô bước chân vào làng giải trí thì cô đã không như vậy, tất cả là nỗi của anh. Tạ Chiêu Ly nhìn anh như vậy, bất giác sống mũi cay cay, nước mắt lại trào ra. Cô đưa tay lên lau nước trên mặt anh.

Tạ Thiên Trạm mỉm cười cảm ơn, nói: “Hai ngày nay cô cũng đã vất vả rồi mau về nghỉ đi, tạm biệt”

Tạ Chiêu Ly cũng tạm biệt anh rồi ra về. Đi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn anh. Anh đang đứng lẳng lặng nhìn bài vị của cô, vai run rẩy, cô biết anh đang khóc. Cô rất muốn nói cho anh biết là cô còn sống, nhưng cô còn có việc phải làm, cho đến lúc đó cô sẽ không nói. Anh đừng khóc, khi làm xong việc em sẽ trở lại.

Tạ Thiên Trạm nhìn theo hướng cô gái vừa khuất bóng, thở dài, anh quay lại nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, đang đứng lẳng lẳng nhìn linh đường của em gái mình. Bóng dáng anh ta cô đơn, hai vai run rẩy. anh ta chắc đang khóc. Tạ Thiên Trạm đến gần đưa cho anh ta một lắm nhang, vỗ vai anh ta, thở dài: “ Cậu đến rồi đấy à.”

Tiêu Trấn Vũ nhận nhang từ tay anh sau cắm vào bát nhang, sau đó nhìn Tạ Thiên Trạm hờ hững đáp: “Ừ”

Tạ Thiên Trạm nhìn người đàn ông trước mặt thở dài. “ Bây giờ không phải là tuần trăng mật của cậu sao?”

“Ừ”

“Cậu không về với vợ à”

Tiêu Trấn Vũ lặng im không nói, anh không muốn nhắc đến Thẩm Tử Quân, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh như nhìn thấy Ly Ly đang chất vấn anh, tại sao lại bỏ cô không quan tâm đến cô. Tại anh đã ép cô, nếu anh không uống say, nếu anh không xảy ra việc không nên với Thẩm Tử Quân thì cô đã không chết. Tất cả là lỗi tại anh, anh biết cô ghét Thẩm Tử Quân nhưng anh vẫn lấy cô ta. Ly Ly anh xin lỗi, xin lỗi em, anh sai rồi……..

“Không phải lỗi của cậu, đừng tự trách mình nữa, về đi”

Tiêu Trấn Vũ vẫn không nhúc nhích, anh thở dài thôi để cậu ta ở với Tiểu Ly một lúc nữa vậy. Lúc anh đi ra gần đến cửa thì Tiêu Trấn Vũ đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta vẫn là bạn phải không?”.

Anh không muốn nói gì, bước một mạch ra ngoài, anh biết chuyện này không liên quan đến cậu ta nhưng anh cũng không thể đối xử bình thường với cậu ta như trước được, suy cho cùng anh ta cũng có một phần trách nhiệm.

Tiêu Trấn Vũ thấy không còn ai, chỉ còn anh và cô thì lớp ngụy trang liền sụp đổ, biến mất, anh ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.