Tạ Chiêu Ly đi bộ đến công ty Trương Duật Hiên. Nhìn tòa nhà Trương thị trước mắt, Tạ Chiêu Ly cảm thấy cảm than không thôi, thật không phải lớn bình thường mà. Haiz….lâu lắm không đến đây rồi không biết có nhớ đường không đây.
Tạ Chiêu Ly thuần thục đi đến thang máy chuyên dụng của Trương Duật Hiên, nhưng chợt nhớ ra là cô bây giờ là Tạ Uyển và tất nhiên là cô không có thẻ vip thang máy của anh. Tạ Chiêu Ly rẽ sang thang máy thường, đang định bấm số thì nghe thấy có tiếng gọi
“Tiểu Thư! Xin dừng bước”
Tạ Chiêu Ly quay lại nhìn cô gái tiếp tân trước mặt mình, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô tiếp tân thấy cô quay lại hơi ngẩn người. Đây không phải là nữ diễn viên Tạ Chiêu Ly sao? Cô ấy đến đây làm gì nhỉ. Nhân viên tiếp tân nhìn Tạ Chiêu Ly vẻ mặt đầy thắc mắc hỏi: “Tiểu Thư, xin lỗi nhưng cô đến đây có việc gì không ạ. Công ty chúng tôi không cho phép người lạ mặt vào mong cô thông cảm”
Tạ Chiêu Ly thấy cô ấy nói như vậy, hơi nhíu mày, nhưng cũng không muốn làm khó. Cô nhìn cô ấy nở nụ cười xã giao nói: “À! Tôi quên mất. Tôi đến đây tìm chủ tịch của các cô. Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Nhân viên tiếp tân thấy Tạ Chiêu Ly nói muốn gặp Trương Duật Hiên thì thái độ đối với cô thay đổi hẳn. Lại một nhân vật muốn dựa hơi, quyến rũ chủ tịch của bọn họ để nổi tiếng. Hôm nay đã có hai người đến đây rồi. Trong lòng không khỏi đối với Tạ Chiêu Ly tỏ ra khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười xã giao chuyên nghiệp. Tập đoàn Trương Thị là một tập đoàn lớn, nên chế độ quy định đối với nhân viên vô cùng nghiêm khắc. Chỉ một sai xót nhỏ cũng có thể bị đuổi việc.
Nhân viên tiếp tân nhìn cô cười nói: “Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
Tạ Chiêu Ly cảm thấy khó hiểu, cô muốn gặp anh cũng cần phải hẹn trước sao? Hơn nữa hôm nay là anh hẹn cô đến đây mà. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy lắc đầu.
Nhận được cái lắc đầu của cô. Nhân viên tiếp tân càng thêm khinh thường cô. Không có hẹn trước mà muốn gặp chủ tịch của các cô sao? Thật là mơ tưởng hão huyền. Phải nên nhớ chủ tịch của các cô là ai chứ. Anh là người giàu nhất, quyền lực nhất thành phố S, đến ngay cả Thị trưởng cũng phải nể anh ba phần. Tuy trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt cô ta vẫn niềm nở, nhìn cô cười nói: “Cô không có hẹn trước sao? Vậy thì không thể gặp chủ tịch của chúng tôi được. Hay là để tôi gọi cho thư ký chủ tịch hỏi xem. Cô có thể lại đằng kia đợi một lát”
Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy gật đầu. Trong lòng cảm than không thôi. Không hổ là công ty lớn có khác. Nhân viên tiếp tân cũng đạt đến trình độ chuyên nghiệp như vậy.
Một lúc sau thì nhân cô nhân viên lúc nãy quay lại nhìn cô ái ngại: “Xin lỗi tiểu thư, nhưng thư ký phòng chủ tịch báo cô không thể nên mong cô thông cảm. Thật xin ……”
“Tiểu thư!”
Nhân viên tiếp tân còn chưa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng, có lực vang lên. Tạ Chiêu Ly nhận ra hai người họ là hai người vệ sỹ bên cạnh Trương Duật Hiên. Hai người họ đi đến trước mặt cô, cúi đầu sau đó nhìn cô nói: “Tiểu Thư! Chủ tịch dặn chúng tôi nói lại với cô anh ấy còn một cuộc hội nghĩ nữa không thể đón cô được, bảo chúng tôi đưa cô lên phòng anh ấy ngồi đợi.”
Tạ Chiêu Ly gật đầu đi theo hai người bọn họ đi lên tầng cao nhất trước đôi mắt trợn tròn của nhân viên tiếp tân. Tạ Uyển rốt cuộc là ai chứ? Cô ta là tình nhân của chủ tịch sao? Không phải chủ tịch của bọn họ không gần nữ sắc sao? Vậy thông tin chủ tịch là gay không phải là không chính xác sao? Vậy không phải cô còn có cơ hội sao? Phải báo ngay tin này cho mọi người mới được. Nghĩ đến hôm qua chủ tịch còn nhìn cô cười, trái tim một lần nữa không chịu được kích động. Nhân viên tiếp tân cười đến không khép được miệng, chạy đi thông báo cho hội bà tám trong công ty.
Hai người bọn họ dẫn cô đến tầng 30 thì dừng lại. Đây là khu vực cấm ngoại trừ chủ tịch thì không ai được vào, nên tuyệt đối an toàn, bọn họ cũng chỉ đưa cô được đến đây thôi.
Tạ Chiêu Ly theo thói quen, thuần thục đi đến văn phòng của Trương Duật Hiên. Tạ Chiêu Ly quan sát hai bên đường cảm thấy quang cảnh ở đây vẫn hoang vắng như ngày nào. Cô thành thục nhập mật mã, mở cửa bước vào phòng. Văn phòng của Trương Duật Hiên được thiết kế rất đơn giản, tường được sơn màu trắng, đen đơn giản. Ngoài ra gần cửa sổ còn có tủ để đầy các loại rượi nho mà cô thích. Tạ Chiêu Ly từ khi còn bé đã có một sở thích là sưu tầm rượu nho. Kho tàng rượu nho trong bộ sưu tập của cô có rất nhiều loại, đủ hương vị, giá trị của nó không phải tính bằng hiện vật nữa. Nghĩ đến kho rượu của mình, Tạ Chiêu Ly cảm thấy đáng tiếc, từ khi cô đi rồi không có ai vào hầm rượu ăn trộm của cô chứ. Khi nào phải kiểm tra mới được.
Tạ Chiêu Ly mở tủ lấy ra chai rượu vang trắng Alsace. Vang Alsace là loại rượu vang nổi tiếng của nước Pháp được sản xuất tại vùng Alsace của nước pháp, các sản phẩm vang trắng ở đây đều có một tên gọi duy nhất là Vang Alsace. Tạ Chiêu Ly lắc lắc ly rượu trên tay, đưa nên mũi ngửi sau đó mới nhấp một ngụm. Cảm giác thơm ngọt tinh khiết của nho thấm đượm đầu lưỡi, uống xong vẫn còn cảm giác thơm lồng trong miệng, rất ngon mặc dù đây là rượu mới.
“Chủ tịch, xin lỗi……..Cô là ai? Sao có thể vào đây?” Một giọng nói ngọt ngào đầy ngạc nhiên vang lên.
Tạ Chiêu Ly lắc lắc ly rượu, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Đây chẳng phải là cô thư ký xinh đẹp của anh Thư Kỳ sao?
Thư Kỳ nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy cô ấy rất quen thuộc. Đây không phải là Tạ Uyển ngôi sao mới nổi hiện nay sao? Cô ta đến đây làm gì? Chuông cảnh báo trong lòng Thư Kỳ vang lên mạnh mẽ. Cô nhớ lúc nãy bộ phận tiếp viên có gọi điện thông báo có một cô gái đến gặp chủ tịch, cô cho rằng đó cũng chỉ giống những cô gái khác muốn dựa hơi chủ tịch để leo lên, nên cô không để ý nói họ trực tiếp từ chối nhưng thật không ngờ chủ tịch lại phái hai người thân cận nhất đến đón cô ta, để cô ta chờ trong phòng cao nhất, còn bắt cô phải đến tiếp đã cô ta, nói chuyện với cô ta cho đỡ buồn nữa chứ. Dựa vào cái gì cô ta lại có đãi ngộ đặc biệt như vậy, dựa vào cái gì cô ta là một diễn viên mới lại có thể được đến tầng cao nhất của Trương thị. Nên nhớ chỗ này chỉ có chủ tịch mới có thể đặt chân đến những người khác có chuyện quan trọng đều đến tầng 29 báo cáo. Cô ta vào đây làm gần năm năm mới có cơ hội đặt chân đến đây hai lần, tính cả lần này là lần thứ ba. Nhưng mà vì cái gì cô ta vừa đến lại có thể một mạch đi thẳng đến tầng này chứ. Trong lòng cô cảm thấy không phục, cảm giác thù địch bộc lộ không che dấu.
Tạ Chiêu Ly nhận được ánh mắt thù địch không thiện cảm của cô ta, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cái tên Trương Duật Hiên này thật là đào hoa mà, đi đến đâu reo tình đến đấy! Không biết vô tình làm hại bao nhiêu thiếu nữ rồi.
Thư Kỳ thấy cô không nói gì chỉ chăm chú đánh giá cô ta. Cảm giác càng cao hơn, trong lòng không dấu được thù địch, ánh mắt sắc như dấu dao, nhìn cô cao giọng nói: “Cô là Tạ Uyển? Cô và Duật Hiên có quan hệ gì chứ?”
Duật Hiên ư? Cảm giác hình như rất thân thiết. Tạ Chiêu Ly lắc lắc ly rượu trong tay, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp một ngụm, nhìn người phụ nữ đang dương đao trước mắt, khóe miệng khẽ cong lên cười như không cười nói: “Cô hỏi tôi là ai sao? Tôi là bạn gái của anh ấy”
“Không thể nào, cô nói dối!” Thư Kỳ lắc đầu, sao có thể thế được, nếu cô ta là bạn gái chủ tịch vậy những gì cô ta làm từ trước đến giờ đều vô ích sao? Không thể thế được. Cô ta sẽ không bao giờ để chuyện đó sảy ra.
Tạ Chiêu Ly hứng thú nhìn cô gái trước mặt, khẽ cười: “Cô không tin sao? Có cần tôi chứng minh không?” Tạ Chiêu Ly nhìn người đàn ông vừa bước vào, khuôn mặt tươi cười, đặt ly rượu xuống, chạy đến ôm cánh tay anh, nũng nịu: “Anh đã xong việc rồi sao? Đi ăn đi, em đói lắm rồi”
Trương Duật Hiên thấy thái độ của cô thì hơi bất ngờ, nhưng nhìn liếc qua thấy cô gái đang trợn tròn mắt trong phòng thì liền hiểu ra. Cô đây là đang ghen sao? cảm giác trong lòng tâm tình tốt lên không ít. Anh chán ghét nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô ta đã bắt đầu không an phận rồi. Anh nhìn Thư Kỳ lạnh lùng nói: “Thư ký Thư đây không còn có chuyện của cô rồi, đi ra ngoài đi”
Thư Kỳ trong lòng cảm thấy tức giận không thôi, nhưng ngại có Trương Duật Hiên ở đây nên không giám phát tác, ấm ức đi ra ngoài. Đi ra đến cửa, còn ngoái lại nhìn, thấy ánh mắt tươi cười của Tạ Chiêu Ly, tức giận trong lòng càng tăng thêm. Cô ta hậm hực đi thẳng ra ngoài cửa. Đợi đên một góc khuất, Thư Kỳ cẩn thận nhìn xung quanh, không thấy có ai mới bỏ điện thoại ra, ấn một dãy số trên danh thiếp. Thư Kỳ nắm chặt bàn tay, ánh mắt lóe lên tia phẫn hận, lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý hợp tác!”
Tạ Chiêu Ly nhìn cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại, rời khỏi người anh.
Trương Duật Hiên làm sao có thể buông tay, anh ôm chặt lấy cô cười nói: “Sao dùng xong rồi định chuồn sao? Em thật không có lương tâm mà!”
Tạ Chiêu Ly thấy bộ dạng vô lại của anh, nghĩ đến ánh mắt thù địch của Thư Kỳ lúc nãy, cảm giác tức giận tăng lên, không nói gì, trực tiếp rẫy khỏi vòng tay anh.
Trương Duật Hiên nhìn bộ dáng của cô, càng ôm chặt cô hơn, bất đắc dĩ nhìn cô, ôn nhu nói:
“Nói đi ai chọc giân em như vậy?”
“Anh” Tạ Chiêu Ly không vui tố cáo.
“Anh sao? Anh lúc nào đắc tội với em chứ?” Anh nhớ rất rõ anh không đắc tội với cô a. Anh còn lấy lòng cô không kịp nữa là làm sao dám đắc tội với cô.
Tạ Chiêu Ly tức giận, giậm chân lên chân anh, hậm hực nói: “Còn không phải anh đi reo hoa tâm khắp nơi sao? Nếu không phải anh thì làm sao cô ta lại đến ra oai với em chứ!”
Trương Duật Hiên cảm giác đau nhói từ lòng ban chân, cô đạp không nhẹ chút nào, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, đây là cô đang ghen sao? Nhưng mà anh bị oan a. Rõ ràng là lúc anh vào thấy cô đang dương oai với cô ta mà. Trương Duật Hiên ấm ức nói: “Anh làm sao mà hoa tâm chứ? Trong lòng anh từ trước đến giờ chỉ có em thôi, em còn không biết sao?”
Tạ Chiêu Ly cảm thấy hơi có lý, trong lòng chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: “Nếu anh không làm gì khiến cô ấy hiểu lầm thì sao cô ấy có thể như vậy chứ?”
Trương Duật Hiên cảm thấy rất ấm ức. Anh làm gì chứ? Anh buông cô ra, nắm lấy hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô thâm tình nói: “Tạ Chiêu Ly anh nói lại một lần nữa, trong lòng anh từ trước đến giờ chỉ có một mình em. Trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế, sau này cũng thế. Anh không cần biết ai yêu anh, thích anh, anh chỉ cần em yêu anh là đủ”
Tạ Chiêu Ly nghe lời anh nói cảm giác rất ngọt ngào. Đây là anh đang thổ lộ với cô sao? Cảm giác rất hạnh phúc. Tạ Chiêu Ly chính thức mặt ngu, cười không khép được miệng.
Trương Duật Hiên nhìn bộ dạng của cô bất đắc dĩ lắc đầu, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, trong lòng thầm cám ơn Trương Kiếm, anh ta nói đúng đối với phụ nữ cần dỗ dành.
Nụ hôn của anh cuồng dã, gần như cướp đoạt hết không khí của cô, khiến cô gần như ngạt thở, không tự chủ đắm chìm trong nụ hôn của anh. Một lúc sau thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, anh mới luyến tiếc buông cô ra, nhìn cô vẫn còn đang mơ màng, hài lòng nói: “Chiêu Ly, chúng ta sống chung đi”