Tạ Chiêu Ly đứng trong căn nhà rộng 200m2 của Trương Duật Hiên mới cảm thấy có cảm giác chân thực. Cô không hiểu vì sao lúc đó ma sai quỷ khiến thế nào lại đồng ý trước đề nghị của anh.
Trương Duật Hiên cất hành lý xong thấy cô vẫn còn đang ngơ ngác, tiến đến ôm cô từ đằng sau, véo nhẹ lên mũi cô, sau đó gác đầu lên vai cô cười nói: “Sao thế! Đang ghĩ gì vậy?”
Ngửi thấy mùi xà bông quen thuộc trên người anh, Tạ Chiêu Ly đỏ mặt, cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lý nhí nói: “Không có gì. Anh cất đồ xong rồi sao?”
“Xong rồi” Anh dịu dàng nói. Hơi thở của anh phả nên lỗ tai cô làm cô cảm thấy tê dại, mặt một lần nữa đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống.
Trương Duật Hiên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô khẽ cười. Đối với việc muốn cô sống chung với anh cô đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra đề nghị này. Anh còn sợ cô từ chối, nên khi nhận được cái gật đầu của cô, anh đã ngay lập tức thu dọn đồ đạc của cô mang về đây, anh sợ cô đổi ý.
Trương Duật Hiên khẽ liếm vành tai cô, sau đó xoay người cô lại, phủ nên đôi môi mềm mại khiến anh yêu thích không buông của cô. Hai tay của anh luồn vào trong áo cô, cách một lớp nội y từ từ xoa nắn đôi gò bồng no đủ của cô.
Tạ Chiêu Ly đắm chìm trong nụ hôn của anh, mặc tay anh chu du khắp cơ thể mình, đến khi cô khôi phục lý trí thì đã được anh đặt trên giường, quần áo cũng không biết đã được cởi ra lúc nào rồi. Cô bây giờ hoàn toàn giống đứa trẻ sơ sinh trước mặt anh. Tạ Chiêu Ly cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô không phải là đứa trẻ không biết mùi đời, nhưng lần trước là cô bị Tiêu Trấn Vũ ép buộc, cảm giác bây giờ không giống. Kiếp trước khi đó cũng là do bị người ta thuốc nên không hề có cảm giác gì.
Trương Duật Hiên ánh mắt trầm đục nhìn cô gái ở dưới thân, khan khàn bên tai cô nói: “Tạ Chiêu Ly anh yêu em” Khẽ cong lưng một cái, dục vọng của anh vùi chặt trong cơ thể cô
Sáng hôm sau, Tạ Chiêu Ly thức dậy đã không thấy Trương Duật Hiên đâu, khẽ ngồi dậy cảm giác thân thể như bị xe cán qua vậy. Cô không nhớ rõ hôm qua anh muốn cô bao nhiêu lần chỉ biết khi cô gần như ngất đi, anh mới buông tha cô. Tạ Chiêu Ly khẽ nhíu mày, bước xuống giường nhưng cảm giác chân tay bủn rủn, thầm mắng tên Duật Hiên không biết tiết chế kia một chút, cô khẽ cắn răng lê thân thể mỏi mệt, bước đi quái dị vào phòng tắm.
Khi xuống dưới nhà, Tạ Chiêu Ly đã thấy Trương Duật Hiên đang mặc tạp dề chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Nhìn anh chuẩn bị bữa sáng, cmar giác rất giống một người đàn ông trong gia đình vậy. Dựa vào cửa phòng bếp, Tạ Chiêu Ly nhìn anh mỉm cười hạnh phúc. Cuộc sống gia đình chính là như vậy sao?
Trương Duật Hiên đang nấu ăn, quay lại nhìn thấy Tạ Chiêu Ly đang đứng dựa vào cửa nhìn anh cười tủm tỉm. Anh cầm đĩa múc món cuối cùng ra, đặt xuống bàn, cởi tạp dề, quay lại nhìn cô cười: “Dậy rồi sao? Anh đã làm bữa sáng rồi. Mau lại đây ngồi ăn sáng đi”
Tạ Chiêu Ly nhìn anh mỉm cười, ngồi xuống bàn ăn. Nhìn những món trên bàn đều là những món mình thích ăn, cảm giác thật ngọt ngào.
Trương Duật Hiên lấy bánh mì, phớt bơ sau đó đưa cho cô, cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong anh có chuyện muốn nói với em”
Tạ Chiêu Ly đang cắn miếng bánh anh đưa, động tác ngừng lại, ngạc nhiên nhìn anh, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Thạnh nhìn cô gái đang khóc lóc trước mặt, cảm giác rất đau đầu. Đứa con gái này của bà ta, khi gặp chuyện ngoài khóc lóc thì biết làm cái gì nữa đây? Thẩm Thạnh mặt lạnh nhìn khuôn mặt khóc lóc của Thẩm Tử Quân, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét, đau lòng nói: “Tử Quân, ngoan đừng khóc. Chuyện này con nhất định phải bình tĩnh”
“Bình tĩnh!” Thẩm Tử Quân không tin người mẹ của mình sau khi biết chuyện này mà cũng có thể bình tĩnh được. Cô ta nhìn mẹ không thể tin được: “Mẹ, cô ta vẫn còn sống mà mẹ có thể
bình tĩnh được. Cô ta ẩn nấp lâu như vậy, nhất định là đến trả thù chúng ta. Nhất định là như vậy!” Thẩm Tử Quân chỉ nghĩ đến đó đã cảm thấy cả người run rẩy, sợ hãi không thôi.
Thẩm Tử Quân nói đúng khi biết chuyện Tạ Chiêu Ly vẫn còn sống, bà ta cảm thấy đây là chuyện không thể, con gái bà ta Thẩm Tử Quân nhất định là nhìn nhầm rồi, nhưng mà khi suy nghĩ kỹ những chuyện sảy ra gần đây, nhất là xảy ra đối với Đỗ Viên Viên, bà ta cũng cảm thấy chuyện này xem ra không phải tự dưng mà có. Nhất là khi người phụ nữ đó đến tìm bà ta bàn chuyện hợp tác. Bà ta mới tin đây hoàn toàn là sự thật, bà ta khi đó cảm thấy run sợ không thôi, nhưng bà ta là ai chứ, khi bà ta lăn lộn trên thế giới này, Tạ Chiêu Ly còn chưa biết có khả năng ra đời hay không? Rất nhanh Thẩm Thạnh đã lấy lại được bình tĩnh, bà ta cảm thấy Tạ Chiêu Ly chỉ là một con nhóc hơn nữa giờ lại không tiền không thế, không có gì đáng sợ, nhưng mà đúng theo lời người phụ nữ đó nói, người đáng sợ nhất là người đứng đằng sau cô ta Trương Duật Hiên, chủ tịch của Trương thị, nếu muốn đối phó với cô ta trước hết phải loại bỏ được thế lực đằng sau cô ta. Thẩm Thạnh bỗng nhớ đến cuộn băng ngày trước mà Đỗ Viên Viên dùng để trao đổi với bà ta, khóe miệng hơi nhếch lên. Tạ Chiêu Ly, để xem cô sẽ chết lần nữa như thế nào.
Nhìn đứa con vẫn đang khóc nức nở của mình, Thẩm Thạnh bỗng có cảm giác chán ghét. Tại sao mình lại sinh ra một đứa con vô dụng như thế này chứ. Bà ta khẽ lướt qua bộ dạng chật vật của Thẩm Tử Quân, nhíu mày, vẫy tay nói: “Đừng khóc nữa, mẹ đã nghĩ ra cách rồi, lại đây”
Thẩm Tử Quân sát lại gần bà ta. Thẩm Thạnh nhìn cô bắt đầu giải thích về kế hoạch của mình.
Tạ Chiêu Ly nhìn chằm chằm người đàn ông đang cầm hai tách cà phê đang đi đến đây, khóe miệng khẽ cong, trong lòng lại không kìm lại được tò mò. Anh định nói gì với cô đây, hồi hộp quá!
Trương Duật Hiên bê hai tách cà phê tiến lại, đưa cho cô một cốc nhiều sữa, ít đường, còn tách còn lại là của mình.
Tạ Chiêu Ly đón lấy tách cà phê từ tay anh, khẽ đưa lên mũi ngửu, thơm thật!, Cô nhấp một ngụm, mùi hương của cà phê, tựa như tâm tình của cô vậy, rất ngọt ngào, mà đó là do người đàn ông bên cạnh cô mang lại. Thỏa mãn cô nhìn anh, tò mò hỏi: “Vừa nãy, anh bảo có chuyện quan trọng muốn nói với em là chuyện gì vậy?”
Trương Duật Hiên nhìn cô gái đang tò mò bên cạnh mình, nụ cười dần thu lại, nghiêm túc nhìn cô, lấy ra một tập tài liệu, nhìn cô nói: “Bọn họ đã bắt đầu hành động. Hạ Vũ nói hôm qua đã có người đến tìm cô ấy, nói muốn bàn chuyện hợp tác” Nhấp một ngụm cà phê, vị đắng của cà phê đọng lại trong miệng, khiến anh hơi nheo mày, anh nhìn cô nói tiếp: “Vì em không muốn anh nhúng tay vào việc này, nên tạm thời anh sẽ không làm gì cả, nhưng nếu sau này có chuyện sảy ra, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tập tài liệu đó là những gì anh thu thập được về công việc của Thẩm Thạnh. Em xem đi rồi tính”
Tạ Chiêu Ly cảm kích nhìn anh, hỏi: “Anh có biết người đến tìm Hạ Vũ là ai không? Thẩm Tử Quân à?”
Trương Duật Hiên ánh mắt bỗng trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, không nói gì chỉ lắc đầu
Tạ Chiêu Ly trong lòng có chút thất vọng. Không phải Thẩm Tử Quân sao?
*************************************************
Trương Duật Hiên ngồi một mình trong phòng, cảm giác bóng tối bao trùm cắn nuốt lấy anh. Nhìn cặp tài liệu trong tay, ánh mắt của anh trở nên đau nhức, đầu cũng cảm thấy đau, từ từ nhớ lại cuộc điện thoại hôm qua của Hạ Vũ.
Tối hôm qua………….
“Anh hai! Em nói cho anh biết một chuyện. Hôm nay có người tìm em muốn bàn chuyện hợp tác đối phó với chị dâu”
Tâm tình của Trương Duật Hiên trở nên u ám. Muốn động đến người phụ nữ của anh? Bọn họ có làm được không? Ôn nhu nhìn cô gái đang ngủ trong phòng Trương Duật Hiên khẽ lạnh lùng hỏi: “Có biết đối phương là ai không?”
Hạ Vũ đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Biết. Là Tạ Chiêu Ly”
“Chiêu Ly?”Trương Duật Hiên hơi giật mình, ánh mắt khẽ liếc qua người đang nằm trên giường, không xác định hỏi lại: “Em xác định?”
Hạ Vũ gật đầu, giọng nói khẳng định chắc chắn: “Đúng vây, em chắc chắn” Tuy cô chưa từng chính thức gặp cô ấy, nhưng qua truyền thông cô đã thấy không ít lần. Hạ Vũ trầm ngâm sau đó bổ xung thêm: “Em đã quan sát, không có dấu hiệu chỉnh qua. Anh hai! Anh có nghe em nói gì không?”
Trương Duật Hiên chính thức rơi vào tình trạng trầm ngâm, anh biết Hạ Vũ không nói dối, cô ấy từng học chuyên ngành phẫu thuật thẩm mỹ, nên chỉ cần nhìn sơ qua, cô ấy có thể nhận biết được ai đã từng qua phẫu thuật. Chuyện này càng lúc càng phức tạp. Anh không biết người đó là ai, nhưng anh biết người đó nhất định không phải bằng hữu.
“Anh hai! Trương Duật Hiên”
Trương Duật Hiên phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Đầu dây bên kia Hạ Vũ lo lắng không thôi, vội vàng hỏi: “Anh không sao chứ? Chuyện này………” Cô biết anh từng yêu Tạ Chiêu Ly như thế nào, chuyện này đối với anh mà nói rất đả kích, cô không hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy, chẳng phải trước đây dù không yêu hay hận ai đến đâu, cô ấy cũng sẽ không đối với người khác như vậy. Nhớ đến hôm qua khi Tạ Chiêu Ly nhắc đến Tạ Uyển, ánh mắt toát ra vẻ hận thù rất sâu, không có ý định che dấu, còn khi nhắc đến anh dù cô ta cố tỏ ra vẻ si mê nhưng cô vẫn nhận ra trong đáy mắt cô ta vẻ chán ghét xen lẫn một chút mê luyến. Điều này làm cô nghĩ cô ta là vì không cam lòng anh hai yêu người khác nên mới thù hằn như vậy.
Trương Duật Hiên cảm nhận sự quan tâm trong lời nói của cô, anh ôn nhu nói: “Chuyện này anh sẽ giải quyết, em đừng quan tâm nữa. Mà hôm nào em đi, anh nghe cô ấy nói em định đi Pari”
Nhắc đên chuyện này, đầu bên kia trầm ngâm một lúc sau giọng Hạ Vũ mang theo một chút bi thương vang lên: “Hai ngày nữa, chuyến bay lúc mười giờ”
“Đến lúc đó anh và chị dâu sẽ đến tiễn em.”
Trương Duật Hiên cúp điện thoại nhìn cô gái đang ngủ trên giường kia, tâm tình phức tạp, lấy một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi, anh cần cái gì đó để giải tỏa tâm trạng.