“Hạ Vũ! Cô tỉnh rồi sao? Hạ Vũ!......” Tạ Chiêu Ly thấy người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên một người. Cô mừng rỡ không thôi. Cô vội vàng ấn chuông ở đầu giường phòng bệnh gọi y tá bác sỹ vào. Nhưng người trên giường rất nhanh lại im lặng không có động tĩnh gì. Điều này khiến cho Tạ Chiêu Ly cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Trương Duật Hiên và Trương Kiến rất nhanh mang theo đoàn bác sỹ có chuyên môn tiến vào, làm các sét nghiệm đơn giản.
Trương Duật Hiên nhẹ nhàng ôm Tạ Chiêu Ly vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu! Có anh ở đây rồi!”
Tạ Chiêu Ly cảm thấy trong lòng một trận ấm áp lan tràn, cô nhìn anh gật đầu không nói gì, nép chặt vào lòng anh.
Trương Duật Hiên thấy cô không có ý định khóc nữa, trong lòng không khỏi thở phào một hơi. Anh rất sợ nhìn thấy cô khóc. Nhìn cô khóc anh có cảm giác lòng đau như cắt vậy. Anh tình nguyện mất tất cả mọi thứ cũng không muốn nhìn thấy cô khóc. Anh nhìn Hạ Vũ im lặng yên tĩnh nhắm chặt mắt nằm trên giường, lại nhìn Trương Kiếm, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy sao rồi!”
Trương Kiếm sắc mặt ngưng trọng nhìn anh không nói gì, chỉ lắc đầu một cái. Anh cũng đã cố hết sức rồi, nhưng không có trái tim thích hợp thì càng kéo dài đối với cô chính là một loại giày vò, bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng, các tình huống nguy hiểm sẽ ngày càng xuất hiện nhiều hơn, và ngày càng nguy hiểm hơn.
Tạ Chiêu Ly lắc đầu không tin, nhìn chằm chằm Trương Kiếm: “Không thể nào! Cô ấy chẳng phải vừa nãy còn chuẩn bị tỉnh dậy sao? Cô ấy còn nói chuyện nữa!”
“Đây chỉ là chút phản ứng còn lại của tiềm thức thôi. Cô ấy chỉ là đang nằm mơ thôi”
“Nằm mơ?” Tạ Chiêu Ly kinh ngạc hỏi lại.
Trương Kiếm biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng chuyện này không giống, đây là dấu hiệu giai đoạn cuối của bệnh, cách cứu sống duy nhất bây giờ chỉ còn có thay tim thôi. Anh ta nhìn cô nói: “Đây chỉ là tiềm thức thôi. Khi bị bệnh đến một mức độ nào đó con người trong lòng sẽ muốn gặp người mình muốn gặp hay làm những việc mà mình muốn làm”
“Cô ấy muốn đi Pari tìm người đàn ông của cô ấy. Vậy chẳng lẽ người trong lòng cô ấy chính là người tên Chính Thần sao?”
“Chính Thần?” Trương Duật Hiên hỏi lại.
Tạ Chiêu Ly nhìn anh gật đầu, đúng là khi nãy Hạ Vũ luôn lẩm bẩm, chắc là cô ấy muốn gặp người đó. Cô nhìn Trương Duật Hiên không biết đang nghĩ. Nhìn anh một lúc, Tạ Chiêu Ly lên tiếng trước, đôi mắt lóe sáng. Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy mong mỏi nhìn anh: “Duật Hiên! Anh có thể giúp Hạ Vũ tìm người có tên Chính Thần không?” Thấy anh im lặng không nói, Tạ Chiêu Ly có chút bực mình, anh rốt cuộc nghĩ gì chứ! Rốt cuộc có muốn giúp hay không?
Trương Duật Hiên nhìn biểu tình của cô có chút buồn cười, cô gái này có biểu tình này là sao chứ! Anh có nói là không muốn giúp sao? Anh chỉ cảm thấy cái tên này hình như anh đã nghe thấy ở đâu rồi. Anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhẹ véo mũi cô.
“Chính Thần sao?” Trương Kiếm vẫn im lặng nãy giờ bên cạnh, kinh ngạc thốt lên. Không phải là anh ta chứ! Sao có thể trùng hợp như vậy được.
“Anh biết anh ta sao?” Tạ Chiêu Ly và Trương Duật Hiên nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Trương Kiếm, đồng loạt quay lại nhìn anh ta. Tạ Chiêu Ly ánh mắt chông chờ nhìn anh ta không kìm được hỏi lại: “Trương Kiếm anh biết anh ta đang ở đâu sao?”
Dưới con mắt chằm chằm nhìn anh của hai người họ, Trương Kiếm không khỏi cảm thấy có chút khủng bố, anh nhìn hai người họ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu, lại nhìn Trương Duật Hiên nói: “Anh hai! Anh có nhớ hai hôm trước anh họ của Tiểu Tình có đến thăm cô ấy không? Tên anh ta trùng hợp cũng là Chính Thần”
Thảo nào anh cảm thấy đã nghe ở đâu rồi thì ra là anh chàng bác sỹ Tần Chính Thần đó. Hai hôm trước anh còn gặp anh ta. Đời đúng là trùng hợp thật. Anh nhìn Trương Kiếm xác định lại: “Chính là anh chàng bác sỹ mà cậu nói là tình địch tiềm ẩn đó sao?”
“Tiềm ẩn gì chứ? Đúng là anh ta” Trương Kiếm bị anh nói trúng tim đen cảm thấy có chút mất mặt, sắc mặt hơi đỏ lên, nhìn anh ngượng ngùng phất tay. Nhưng trong lòng cảm thấy may mắn không thôi. Nguy cơ trong lòng anh đã được giải trừ, thật không ngờ anh ta lại thành em rể anh. Nói thật hai hôm trước anh họ của cô đến tìm, nhìn họ thân thiết, tuy rằng anh ngoài mặt không để ý nhưng vẫn cảm thấy trong lòng bứt rứt, khó chịu không thôi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tâm trạng u ám mấy ngày hôm nay vì việc này mà vui lên không ít.
“Vậy anh mau đi tìm anh ta đi! Mà anh có biết……” Tạ Chiêu Ly còn đang định hỏi xem anh có biết anh ta ở đâu không? Cô muốn trực tiếp đi tìm nói chuyện rõ ràng với anh ta. Nếu anh ta không đến gặp Hạ Vũ thì cô sẽ đánh anh ta, bắt anh ta phải đến, nhưng cô không đánh lại anh ta thì sẽ để Duật Hiên đánh hộ. Đúng vậy! Duật Hiên giỏi như vậy, nhất định sẽ đánh được anh ta. Điện thoại trong túi bất ngờ reo vang, Tạ Chiêu Ly nhìn màn hình thì ra là Thẩm Quân Hạo, chắc việc cô nhờ anh ta đã có tiến triển mới. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an, cô nhìn hai người đàn ông còn đang nói chuyện kia, khẽ cười, nhìn Trương Duật Hiên nói nhỏ: “Em đi ra ngoài một lát” Sau đó đi ra khỏi phòng.