Tạ Chiêu Ly có cảm giác không thật, cô khẽ nhíu mày không tin tưởng nhìn cô gái trước mặt này, cô bé hồn nhiên ngày nào không ngờ cũng bị lôi kéo vào chuyện này. Không lâu về trước, trong ngôi nhà nhỏ đó cô bé còn ngồi bên cạnh cô dịu dàng kể cho cô nghe về những câu chuyện thầm kín của mình mà bây giờ cô bé cũng tham gia vào nhóm người đó.
Đỗ Tiểu Thanh nhìn cô cười khẩy: “Chị Tạ Uyển, chị không ngờ đúng không? Chị cũng có ngày hôm nay. Sao cảm giác bị bạn bè phản bội thế nào. Rất không dễ chịu đi?”
Tạ Chiêu Ly không nói gì, ánh mắt chỉ nhin chằm chằm Đỗ Tiểu Thanh, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Đỗ Tiểu Thanh! Cuối cùng em cũng biết rồi như?”
“Đúng vậy! Tôi biết hết rồi! chị tưởng tôi vẫn là con ngốc không biết gì mặc chị đùa bỡn sao?”
Đúng vậy ban đầu là cô cố ý tiếp cận Đỗ Tiểu Thanh, cô muốn lợi dụng cô bé để cô bé đứng ra tố cáo quá khứ của Đỗ Viên Viên nhưng sau khi tiếp xúc, cô thấy được bộ dạng đáng yêu của cô bé, khiến cho cô không nỡ, phải từ bỏ kế hoạch của mình. Nhưng giờ có nói gì thì cũng không thể thay đổi được mục đích ban đầu của cô là không trong sáng.
Đỗ Tiểu Thanh thấy cô không nói gì, mặc định là cô thừa nhận, tức giận trong lòng càng tăng thêm. Nghĩ đến người chị xấu số của mình thì lửa giận càng không thể kiềm chế, chị cô dù có xấu xa thế nào đi chăng nữa nhưng vẫn chung dòng máu với cô, thế nhưng cô còn cười nói gọi chị xưng em với người đa hại chết chị mình. Cô còn là con người sao? Cô là con người nên cô phải giúp chị cô báo thù. Ánh mắt tràn đầy lửa hận trở nên đỏ đục, Đỗ Tiểu Thanh nhìn chằm chằm cô, gằn giọng nói: “Chị cảm thấy thế nào? Cảm giác rất giận dữ, thất vọng đúng không? Khi chị làm thế đối với chị tôi, chị có nghĩ đến cảm giác của chị tôi lúc đó không? Cũng giận dữ, phẫn nộ vì bị chính người chị em mình thân thiết như ruột thịt phản bội”
“Là cô ta phản bội trước!”
“Vậy sao? Chị tôi chỉ lừa chị uống rượi tiếp khách thôi. Chị tôi có độc ác bày kế giết chị sao? Chị Katyla nói đúng chị sẽ tìm mọi cách đổ tội lên đầu chị tôi. Chị cảm thấy người chết rồi thì không cần nói được, không còn thanh minh được nên muốn nói gì thì nói sao? Tôi thật thất vọng về chị đấy, tôi đã cho chị cơ hội cuối cùng rồi. Nếu chị thành thật thừa nhận mình đã sai, đã rất hối hận thì tôi có lẽ đã suy nghĩ tha cho chị một con đường sống. Nhưng chị từ đầu đến cuối vẫn muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu chị tôi. Chị thật là người đàn bà ác độc mà!”
“Tôi không hối hận, ít nhất đó là việc tốt nhất mà tôi đã làm, dù cho có lựa chọn lại tôi cũng làm như vậy!” Cô không biết Tạ Uyển nói những gì với cô bé nhưng vậy thì sao chứ, dù kết quả cuối cùng như thế nào cô vẫn làm như vậy. Cảm giác phản bội đó sao cô có thể quên chứ. Nhưng điều hối hận duy nhất cô đã làm là đã tiếp cận Đỗ Tiểu Thanh, khiến cô bé bị kéo vào ân oán thị phi này.
“Tôi đã nói mà cô ta nhất định sẽ phủ nhận. Cô còn ngây thơ tốt bụng muốn giúp cô ta nữa”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói vô cùng quen thuộc, nó đã gắn bó với cô gần hai tám năm, Tạ Chiêu Ly có cảm giác rất không chân thực. ĐÔi mắt trợn tròn nhìn về hình bóng quen thuộc trước mặt.
Không thể nào!
Đây không phải là cô sao?
Tạ Chiêu Ly như bị sét đánh, ấp úng nói không nên lời, âm thanh trong cổ họng không có cách nào thoát ra ngoài. Cô run rẩy chỉ vào cô gái trước mặt: “Cô……Cô….”
“Cô không cần phải kích động thế đâu!”
“Sao cô có thể?”
“Sao cô chẳng lẽ chỉ cho phép cô chiếm thân thể của người khác mà không cho người khác động vào thân thể cô ư! Đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy!” Tạ Uyển hất cánh tay đang chỉ thẳng mặt cô ta xuống, trào phúng, khinh thường nói.
“Sao có thể! Không phải tôi đã chết rồi sao? Không thể như thế được! Không thể nào!” Sao có thể……..
Cô không có chết chẳng qua nếu không có tôi đúng là cô đã chết rồi. Không cần cảm ơn tôi đâu vì rất nhanh cô cũng sẽ chết, rất nhanh….haha…” Tôi sẽ chính tay kết thúc cô.
“Tiểu Thanh giết cô ta đi! Giết cô ta trả thù cho chị gái em!” Tạ Uyển khuôn mặt vặn vẹo nhìn Đỗ Tiểu Thanh, nhét con dao vào trong tay cô không ngừng kích thích lòng thù hận sâu trong lòng cô bé.
Đỗ Tiểu Thanh hai tay run rẩy nhận con dao trong tay Tạ Uyển bước từng bước về phía Tạ Chiêu Ly.
Đừng! Tiểu Thanh đừng….. Tạ Chiêu Ly có cảm giác nỗi sợ hãi đang ngày càng lớn lên trong lòng. Cô không ngừng nhìn về phía Đỗ Tiểu Thanh lắc đầu, không ngừng dãy rụa nhưng cô bị chói chặt hai tay vòa ghế ngồi không có cách nào thoát ra.
Mũi dao càng ngày càng gần, càng ngày càng tiến sát lại gần cô. Cô nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi nhưng ánh mắt lại lóe sáng của Đỗ Tiểu Thanh.
*******************************************
“Anh hai! Vẫn không tìm thấy sao?”
Trương Kiếm lo lắng nhìn về người đàn ông vẫn đang điên cuồng tìm người ở đằng kia. Trương Duật Hiên đang lo lắng không thôi, anh không còn tâm trí để trả lời câu hỏi của anh ta nữa.
Khi nãy anh không nên để cô rời khỏi mình. Đáng chết! Một cú đấm giáng mạnh vào bức tường trước mặt, lập tức xuất hiện một vệt máu dài. Dưới đất từng giọt máu trên bàn tay của anh chảy xuống nở rộ như hoa bỉ ngạn, khiến người ta chói mắt. Tạ Chiêu Ly em rốt cuộc đang ở đâu!
“Có rồi!” Một thủ hạ của anh chạy vào báo đã tìm được vị trí của cô. Anh vội vàng dẫn người xuất phát. Tạ Chiêu Ly đợi anh, anh sắp đến cứu em rồi!..........