Lạc Nhau Một Đời

Chương 19: 19: Hụt Hẫng




Thiên Ý tắt đèn một mình nằm trong căn phòng tối ngột ngạt, cô phải đợi đến khi trời sáng hẳn mới dám thay quần áo, Dương Thiên Ý nhìn lại những món đồ mà hôm trước Lưu Ngọc Lễ mua cho mình lại nhớ đến lời nói của anh muốn cô mặc những chiếc váy này khi ở nhà, cô tự hỏi có phải bình thường mình quá cứng ngắc không dịu dàng giống như những cô gái khác mới không được anh để tâm ? Với lại có phải vì hôm qua thay đổi cách ăn mặc mới khiến cho khoảng cách giữa hai người được gần nhau hơn ?
Nếu như đó là những dấu hiệu tốt vậy thì Thiên Ý cần phải biết nắm bắt lấy, cô chọn một chiếc váy trong số những chiếc hôm qua anh đã mua rồi vội vàng thay ra.

Đó là một chiếc váy maxi màu trắng dài qua gối có điểm xuyến những bông hoa oải hương màu tím nhỏ li ti, phần tay áo hơi phồng nhẹ dài đến chỏ, cổ vuông và đặt biệt là phần phía sau khá kín đáo nên khi Thiên Ý xõa tóc hầu như đã che hết hoàn toàn vết sẹo sau lưng.

Dương Thiên Ý vô cùng hài lòng cô cứ như thế muốn xuống nhà tìm anh, lòng rất háo hức muốn cho Lưu Ngọc Lễ xem dáng vẻ hôm nay của mình.

Đi đến cầu thang Thiên Ý mới nghe thấy có tiếng người nói chuyện với nhau nhưng ngôi nhà này chỉ có cô và anh thôi mà, muốn đến gần hơn để xem xem rốt cuộc giọng nói kia là của ai càng đến gần cô càng nhìn rõ có vẻ Thiên Ý đã biết vóc dáng cao lớn đang ngồi đối diện Lưu Ngọc Lễ là ai rồi.

" Lâm Vũ "

Giọng nói Thiên Ý thốt ra chỉ vừa đủ để bản thân mình nghe nhưng có lẽ giống như bao con người trong tổ chức, Lâm Vũ có trực giác vô cùng nhạy bén anh xoay mặt nhìn về hướng cầu thang liền bắt gặp một cô gái dáng vẻ rất quen thuộc nhưng anh lại không nhìn ra được là ai.

Lâm Vũ dụi mắt cố nhìn cho kĩ
" Dương Thiên Ý "
Lâm Vũ gọi tên cô khiến cho Lưu Ngọc Lễ cũng bất giác mà nhìn theo, anh như bị câu hồn vào lúc sáng sớm, anh thậm chí còn không điều chỉnh được suy nghĩ của bản thân mà nhìn cô chằm chằm cho đến khi bị Lâm Vũ gọi đến mới chợt hồi tỉnh
" Đừng nhìn nữa anh Lễ, mắt anh sắp rớt ra rồi kìa "
Lưu Ngọc Lễ lúc này mới chịu thu hồi lại ánh mắt, anh vờ như không có chuyện gì, hất cằm về phía Thiên Ý đang đứng ở cầu thang
" Dậy rồi ? Sau này không được tùy tiện ngủ ở nơi không an toàn biết chưa ? "
Thiên Ý chầm chậm bước xuống cầu thang tiến gần đến chỗ hai người họ, ngắm cô ở một khoảnh khắc gần hơn càng khiến cho Lưu Ngọc Lễ cảm thấy hối tiếc vì suốt 9 năm qua lại đi giam giữ dung nhan này dưới lớp vỏ bọc của một vệ sĩ.

" Tôi xin lỗi, tôi chỉ sợ ông chủ lúc dậy không có người đưa về nhà "
" Nhưng cuối cùng lại là tôi đưa cô về "
Thiên Ý cúi đầu, cô rõ ràng là cả đêm không ngủ chỉ nằm nghỉ mệt mà đợi anh thôi.

Lâm Vũ đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới nhìn Thiên Ý rồi nhìn lại Lưu Ngọc Lễ lắc đầu cảm thán
" Anh ép cô ấy ăn mặc như thế à ? "
Lưu Ngọc Lễ chỉ nhướng mày không nói gì thêm, Lâm Vũ lại được dịp làm tới
" Thiên Ý trông như vậy, hai người lại ở cùng một nhà sớm tối gặp nhau e là lửa gần rơm! "

" Đủ rồi "
Lưu Ngọc Lễ lên tiếng ngắt ngang lời Lâm Vũ nhưng Lâm Vũ lại cậy thế mình là đàn em được anh cưng chiều không chút nể nang, anh nhìn xuống cổ chân Thiên Ý rồi tặc lưỡi
" Anh ấy vẫn chưa đưa cho cô đồng xu vàng hả ? Sao kì vậy ? Đã ở chung một nhà mà đồng xu vàng cũng tiếc với người ta là sao ? "
Nhắc đến chuyện đó Thiên Ý lại cảm thấy tủi thân, địa vị của trưởng đội vệ chẳng khác gì cánh tay phải đắc lực của anh, so với Lâm Vũ hay Trương Thành cũng không hề thua kém vậy mà chỉ vì thiếu đi đồng xu vàng mà vị thế liền bị thấp hơn người khác một bậc, giống như Lâm Vũ đó thường xuyên chọc ghẹo cô Thiên Ý lại không thể làm gì.

" Phía Thái Lan thay đổi số lượng và cách thức giao hàng, tôi phải cùng Lâm Vũ đi bàn bạc lại với đám anh em, chậm nhất tối mai sẽ về "
Thiên Ý hấp tấp nói
" Tôi theo anh, có tôi theo sẽ an toàn hơn "
Đột nhiên ánh mắt Lưu Ngọc Lễ trở nên sắc lạnh, giọng nói cũng đanh hơn bình thường
" Chẳng lẽ không có cô thì tôi sẽ chết sao ? "
" Tôi không có ý đó "
Lưu Ngọc Lễ đứng dậy khỏi sofa, trước khi đi cũng không quên dặn dò

" Thời gian ở đây muốn làm gì thì làm, không cần gọi điện xin phép, đừng làm phiền tôi "
Anh bỏ đi một chút không không ngoái nhìn lại, nếu muốn hỏi đến cảm nhận của Thiên Ý bây giờ thì chính là hụt hẫng, cô cứ có cảm giác bản thân được anh cho một cơ hội nhỏ bé nhưng sau đó liền bị anh lấy đi, chuyện đó cứ nhiều lần lặp đi lặp lại! đã quen rồi, có trách thì cô chỉ trách bản thân mình mê muội Lưu Ngọc Lễ không thoát ra được.

Lâm Vũ lái xe chở anh đi đến địa điểm mà bọn họ vừa bàn bạc xong, sắc mặt Lưu Ngọc Lễ lúc này không tốt lắm
" Tự nhiên anh nổi giận với Thiên Ý làm gì ? Còn nữa, em đến để báo cho anh biết về vụ đợt hàng lớn lần này diễn ra trót lọt chỉ chờ giao dịch cho phía Cambodia nữa là hoàn thành, anh lại nói cái gì mà chuyển giao địa điểm, muốn tránh Thiên Ý à ? "
" Đừng nói nhảm nữa, lái xe đi "
Lưu Ngọc Lễ chợt nghĩ có phải là vì bản thân ngày đêm gần gũi với cô nên anh mới dần có suy nghĩ lệch lạc, anh muốn tìm cho mình một khoản trống để bình tâm lại, anh phải đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo của nó không thể cứ lệch hướng mãi như thế được.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.