Sân thượng của nhà an toàn được thiết kế có một khu vườn nhỏ, bên trên có còn có bày trí một chiếc bàn tròn, vài chiếc ghế, một cây dù lớn. Trương Thành rót ra 2 ly rượu vừa đặt xuống đã bị anh nốc hết, Lưu Ngọc Lễ cần chút men để giãi bày tâm sự, anh rót thêm chút rượu để nhấm nháp
" Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi? "
" Có phải cậu cũng nghĩ Thiên Ý nên rời khỏi tôi thì mới tốt không? "
Không phải trách cứ chỉ là một câu hỏi đơn thuần, anh cũng muốn biết sự thật có phải như thế không
" Cậu biết quyết tâm trả thù của cô ấy mãnh liệt như thế nào mà, được thù hận nuôi lớn nên tính cách cũng đặc biệt cứng rắn hơn, bao nhiêu năm qua cô ấy tưởng cảnh sát là kẻ thù nên mới liều mạng vì Đại Ưng bây giờ biết được sự thật…Cậu nên mừng vì Dương Thiên Ý vẫn chưa giết chết mình trả thù mới phải có lẽ vẫn còn câu nệ đôi chút tình cảm. "
" Nếu được chọn tôi cũng không muốn làm kẻ thù của cô ấy. Kì quái thật tôi đắc tội bao nhiêu người ai nấy đều muốn lấy mạng tôi duy chỉ có người này… dù Dương Thiên Ý vốn chẳng có bản lĩnh gì cao siêu, câu ấy không nham hiểm không thủ đoạn bẩn thỉu nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy sợ hãi. "
Lắc lắc ly rượu, là một bác sĩ Trương Thành biết rõ uống rượu hại thân nhưng không làm vậy thì khó có thể bộc bạch với người anh em đang bi lụy này
" Cậu không biết Thiên Ý lúc cầu xin tôi khẩn thiết như thế nào, cô ấy cần không gian cần giải thoát, tinh thần không ổn định nếu cậu vẫn cứ giữ chặt người khư khư tôi sợ cô ấy sẽ làm ra loại chuyện tổn hại bản thân "
" Tôi biết "
Anh giữ chặt ly rượu suýt chút nữa thì bóp nát, khóe mắt ửng hồng ngấn nước anh run run bàn tay lau lấy đi thứ sắp rơi ra khỏi đó
" Nhưng tôi không còn cách nào khác "
Anh khó khăn, vặn vẹo chia sẻ suy nghĩ của mình hiện giờ, còn dùng luôn cả ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ ấm ức như một đứa bé
" Cậu có biết không Trương Thành, sự xuất hiện của Dương Thiên Ý giống như…giống như việc tôi đã phải đi rất lâu rất lâu trên một đoạn đường cô độc thì cuối cùng cũng về được tới nhà. Cô ấy cho tôi những cảm giác chưa từng có, còn hiểu ra được rất nhiều điều chẳng hạn như vì người mình yêu mà bỏ mạng cũng là một loại hạnh phúc. "
Anh lại tiếp tục uống thêm một ly, gương mặt bị men rượu làm cho đỏ ửng, bộ dạng nhếch nhác vô cùng thê thảm
" Tôi giống hệt một con chó hoang được bị thương tật được cô ấy đem về chăm sóc, Dương Thiên Ý để cho con chó hoang đó cảm nhận được sự yêu thương của một người chủ sau đó vết thương lành rồi liền muốn đuổi nó đi nhưng con chó hoang đã nhận định nơi có cô ấy là nhà càng không muốn rời khỏi. Tôi ích kỷ tôi biết rõ nhưng tôi không thể buông tha cô ấy, bởi vì một khi buông tha cho Dương Thiên Ý thì ai sẽ cứu rỗi cuộc đời của Lưu Ngọc Lễ này đây? "
Trương Thành ngoảnh mặt đi nơi khác, anh đang nghe người anh em của mình tâm sự về chuyện của cô gái mình yêu, chính anh còn thấy rất tức cười bản thân rõ ràng cũng thích Thiên Ý lại ở đây cố tìm một lối thoát cho cuộc tình này
" Cậu đã từng đặt lên bàn cân so sánh xem rốt cuộc là Đại Ưng quan trọng hay Thiên Ý quan trọng hơn không? "
…
Ở trong căn phòng xung quanh là 4 bức tường chật ních khiến người ta không biết rõ là ngày hay đêm, Thiên Ý không muốn cuộc đời của mình rồi sẽ bị chôn vùi ở nơi này, tình hình hiện giờ là đang đọ xem giữ cô và Lưu Ngọc Lễ rốt cuộc là ai chịu không được mà lùi trước một bước, anh là loại ăn mềm không ăn cứng, Lưu Ngọc Lễ vào đời sớm hơn cô nếu Thiên Ý vẫn nhất quyết đối chọi tuyệt đối sẽ không bằng anh, trước mắt tạm thời nhẫn nhịn có thể sẽ là một ý không tồi.
Thiên Ý nhìn về phía góc giường, lúc y tá đến đây khâu lại vết thương cho cô Thiên Ý đã lén giấu đi một chiếc kéo hiện giờ đã cất nó ở góc giường, cô đã phải cẩn thận tránh vào các góc khuất của camera không để Lưu Ngọc Lễ nhìn thấy, để nó ở đó nói không chừng sẽ có dịp dùng đến.
Cửa phòng mở ra Thiên Ý biết là ai liền quay mặt đi nơi khác. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, xem ra Lưu Ngọc Lễ đã uống không ít
" Anh nghe thím Trần nói em không dùm cơm, cả bữa trưa và bữa tối cũng không dùng đến em là đanh hành hạ mình hay là hành hạ anh đây? "
" Ông chủ Lưu quá lời, tôi không có bản lĩnh đó "
Cách xưng hô xa lạ vừa nghe đã khiến anh như phát điên Lưu Ngọc Lễ sợ động vào vết thương cũ của cô nên không dám động vào vai chỉ bóp lấy cằm Thiên Ý thật chặt
" Em gọi anh là gì? "
" Ông chủ Lưu "
Lưu Ngọc Lễ cười khổ, anh lắc đầu, khi nói chuyện hơi rượu phả vào cô khiến Thiên Ý bị ngộp
" Anh là A Lễ của em mà "
Dứt lời liền tiến đến hôn cô, môi lưỡi điên cuồn quấn lấy khiến Thiên Ý trở tay không kịp, cô muốn đẩy anh ra nhưng Lưu Ngọc Lễ càng giữ chặt hơn. Anh mạnh bạo tháo đi từng nút áo của Thiên Ý luồn tay vào trong vuốt ve thân thể cô lại không ngừng hít hà mùi hương khắp cơ thể.
" Lưu Ngọc Lễ anh dừng lại "
" Lưu Ngọc Lễ càng lúc càng điên tôi không thể chịu được "
Bỏ mặc mấy lời trách cứ ngoài tai, men rượu thúc đẩy anh làm nên mấy chuyện cầm thú này, kề sát đôi môi ẩm ướt vào bên tai Thiên Ý, anh nói khẽ
" Đừng nháo nữa, em còn ra sức chống đối Lữ Hạnh Ái sẽ không được để yên đâu. "
" Anh…"
" Anh đã phạm phải sai lầm lớn như vậy khiến em hận anh như thế một mực muốn rời khỏi anh vậy thì để giữ em lại anh không ngại tiếp tục phạm thêm sai lầm đâu. Muốn giữ mạng của Lữ Hạnh Ái thì ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh đi đừng chống đối nữa. "
Lời nói thốt ra khỏi miệng Dương Thiên Ý không còn chút sức lực nào phản khán, Lưu Ngọc Lễ một khi đã nói thì chắc chắn dám làm, cô chỉ còn có một mình Hạnh Ái không thể để cho con bé bị tổn hại gì.
Mềm lòng quả thực là điểm yếu chí mạng của cô, thấy Thiên Ý không còn phản kháng Lưu Ngọc lại ra sức càng quấy, anh như một con thú dữ không ngừng cấu xé hòng thỏa mãn bản thân.
Căn phòng tối mịt, Lưu Ngọc Lễ hành sự không chút lưu tình, vào thời khắc cuối cùng cảm giác sung sướng giống như giải thoát, anh khẽ hôn lên mắt Thiên Ý lúc này mới cảm nhận được khóe mắt cùng gương mặt ướt đẫm của cô, có lẽ vừa rồi Thiên Ý đã khóc thật nhiều.