Nàng ở yên trong phủ chỉ dạy võ nghệ cho Đào Nhi, đợi tới ngày hai tám tháng tư xuất giá.
Mấy ngày nay khi dạo bộ trong phủ, nàng
thường nghe thấy một tiếng khóc đứt ruột đứt gan, là Vân Thái Lệ đang
giày vò đôi tai người bên cạnh.
Dù có không muốn lấy gã ngốc thì sao chứ?
Mệnh lệnh của Thái hậu không ai dám kháng chỉ, nhất là hai người sợ chết như Chu Thị và Vân Thái Lệ.
Sắc mặt Chu Thị không vui vẻ gì, nhưng
tốt xấu gì cũng là con gái ruột của mình lấy chồng, bà ta cũng không
muốn bị chê cười, qua đó lại bị nhà họ Hà chế giễu.
Mấy ngày nay, nô tài từ lớn tới bé trong phủ đều trở nên bận rộn. Dán chữ hỷ, treo câu đối đỏ, một Vân phủ lạnh
lẽo tiêu điều giờ cũng có chút không khí.
Chẳng mấy chốc đã tới sáng sớm ngày hai
tám, ma ma trong cung tề tựu cả về phía Lê Uyển của Vân Tử Lạc, trang
điểm chải tóc cho nàng.
Vân Tử Lạc mặc lên người bộ hỷ phục được cắt may tỉ mỉ mà lúc vừa xuyên không vẫn còn ở trên người nàng, trong
lòng thầm nói: “Sở Hàn Lâm, bộ quần áo người chết từng mặc này là hợp
với ngươi nhất.”
Trong Lê Uyển, Diêu Linh Linh mặc một bộ áo lụa mới toanh thêu ngũ sắc và gấm hoa trước mặt đã tới từ sớm, với
lý do tốt đẹp là tiễn Vân Tử Lạc về nhà chồng.
Thực tế là mới sáng sớm đã nghe thấy giọng ầm ĩ của muội ấy không ngừng oán thán.
“Này, tay chân ngươi nhanh chút có được không?”
“Ngươi nhẹ tay chút, cẩn thận làm hỏng lớp phấn của tỷ ấy.”
“Ngươi cầm lấy cái này, sao lại để tân nương cầm đồ nặng như vậy chứ?”
“Nước, nước đâu? Mau lấy nước tới đây! Sao lấy nước mà lâu như vào cung một chuyến vậy, lề mà lề mề!”
Các ma ma đứng đầy một phòng bị muội ấy
sai bảo, quay mòng mòng như con quay. Vân Tử Lạc nhìn vào gương, lộ ra
một nụ cười khó xử.
Sau khi làm xong toàn bộ, các lão ma ma
đội chiếc mũ khảm đầy châu ngọc phỉ thúy lên đầu Vân Tử Lạc, sau đó trùm tấm khăn đỏ lên, Diêu Linh Linh và Đào Nhi dìu nàng ra phòng trước.
Ở phòng trước, Chu Thị đang khóc lóc nhìn Vân Thái Lệ đội khăn đỏ ngồi trên ghế, thở vắn than dài.
Vân Tử Lạc được đỡ vào, trên người là bộ hỷ phục dệt chỉ vàng, tỏa ánh sáng lấp lánh, sắc mắt Chu Thị lập tức trở nên khó coi.
Cùng gả về nhà chồng, cho dù bà ta nghĩ
đủ mọi cách cho con gái nhưng so với một Vân Tử Lạc được Thái hậu chống
lưng, rõ ràng sao lại thê thảm đến vậy!
“Mẫu thân, xin hỏi bên nào là của hồi môn của con?”
Vân Tử Lạc hơi mở hé khăn voan, nhìn hai hàng của hồi môn được xếp hai bên trái phải trong phòng, cả hai bên đều đặt mười chiếc hòm gỗ lim to, khiến người ta phải tặc lưỡi, hai tỷ muội cùng lấy chồng, của hồi môn cũng nhiều thật!
“Bên trái là của ngươi.” Chu Thị bực bội đáp.
“Ồ, đây chính là sính lễ Tứ vương gia
tặng cho con làm của hồi môn ư? Mẫu thân đưa đơn sính lễ cho con, nhân
lúc tân lang còn chưa tới, con phải đối chiếu.”
Vân Tử Lạc hờ hững nói.
Chu Thị nhướng mày: “Đối chiếu? Lẽ nào ngươi còn hoài nghi người làm mẹ này? Ngươi gả về đó rồi xem, có gì sai sót thì tìm ta.”
“Đào Nhi, cầm chìa khóa lại đây, em đối
chiếu.” Vân Tử Lạc tảng lờ lời nói của Chu Thị, nắm tay Diêu Linh Linh
tới ngồi thẳng lên chiếc ghế gỗ lê.
“Vân Tử Lạc, ngươi còn coi mẫu thân ra gì hay không?”
Chu Thị phẫn nộ đập bàn.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Của hồi môn của con, con xem qua một chút, có gì không đúng sao? Đào Nhi!”
Đào Nhi đáp lời bước qua, cầm chìa khóa
lạch cạch mở chiếc hòm đầu tiên. Một chiếc hòm lớn như vậy nhưng chỉ
đựng vài chiếc bình hoa. Đào Nhi không nói tiếng nào, liên tiếp mở ra,
tới khi mở hết toàn bộ mười chiếc hòm.
“Trời…”
Mọi người đều thốt lên sửng sốt. Của hồi môn trông thì to tát nhưng bên trong làm gì có gì!
Đào Nhi chưa đợi lời dặn dò của Vân Tử
Lạc lại quay người giật lấy chìa khóa của tên nô tài, mở từng hòm của
hồi môn của Vân Thái Lệ ra.
“Trời ơi!”
Lần này cả Diêu Linh Linh cũng phải thốt lên.
Cả mười chiếc hòm, chiếc nào cũng đầy ắp lụa là châu ngọc, châu báu tỏa ánh sáng lấp lánh, khiến mọi người trong phòng lóa cả mắt.
“Tiểu thư, chiếc trâm trân châu này là
sính lễ Tứ vương gia tặng cho cô!” Đào Nhi nâng một chiếc trâm trong hòm của Vân Thái Lệ lên, kêu lớn: “Còn cả cái này, cái này nữa, đều là của
cô!”
“Sao ngươi có thể làm vậy chứ?” Diêu
Linh Linh căm phẫn chất vấn: “Sao ngươi có thể lấy sính lễ của Lạc Nhi
làm của hồi môn cho con gái mình?”
Ngược lại, Vân Tử Lạc nhếch môi cười, không có quá nhiều thay đổi trong cảm xúc.
Trong ánh mắt mọi người, sắc mặt Chu Thị vừa đỏ vừa tím tái, tím rồi lại đỏ bừng. Vân Thái Lệ giũ chiếc khăn
voan xuống, đứng dậy quát: “Vân Tử Lạc, ngươi đừng có quá đáng! Ta sắp
phải lấy một gã ngốc rồi, còn ngươi lại được lấy Tứ vương gia làm vương
phi! Ta chẳng qua chỉ nhiều hơn ngươi một ít của hồi môn thôi mà! Ngươi
còn muốn thế nào?”
Vân Tử Lạc lạnh lùng đáp: “Không phải ta mời ngươi lấy tên ngốc, ngươi lấy tên ngốc rồi thì ngươi lợi hại sao?
Là ngươi có thể tham lam của hồi môn của ta sao? Đúng là chuyện vô lý!
Nếu hôm nay đổi lại vị trí của ta và ngươi, liệu ngươi có chia của hồi
môn cho ta không? Nực cười, chỉ e ngươi sẽ đứng đây cười nhạo tới không
đứng dậy nổi mà thôi!”
Vân Thái Lệ nghẹn lời.
“Đưa tờ đơn sính lễ cho ta. Các ngươi chuyển hết những của hồi môn đáng nhẽ là của ta qua đây cho bổn tiểu thư.”
Mọi người không nhìn thấy mặt nàng, chỉ
nhận được giọng nói lãnh đạm của nàng, mặc dù không lớn nhưng đủ khí thế làm người phụ nữ của gia đình, khiến người ta không thể xem thường.
Chu Thị sắc mặt trắng bệch: “Giờ lành đã sắp tới rồi.”
Rồi bà ta ra hiệu bằng ánh mắt cho đám người làm không được làm bừa.
Vân Tử Lạc cười: “Thế ư? Của hồi môn
không đúng, bổn tiểu thư sẽ không lấy chồng. Bà phải biết, Thái hậu đã
nói ta mà không cưới thì chém đầu cả Vân gia! Nếu các ngươi muốn chết
nhanh thì cứ đứng yên đó.”
Nàng thốt ra lời này khiến sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều thay đổi.
“Người lừa gạt! Thái hậu là tỷ tỷ của
cha, sao có thể chém đầu Vân gia?” Vân Thái Lệ phẫn nộ, nhưng trên gương mặt vẫn ánh lên chút lo sợ.
“Kháng chỉ thì vương tử cũng bị xử tội
như thứ dân, đồ ấu trĩ!” Vân Tử Lạc khẽ liếc nhìn nàng ta: “Các ngươi
muốn làm ầm ĩ lên thì ta sẽ đợi. Chuyện này mà truyền tới tai Thái hậu,
để xem ai có lý ai vô lý, ha ha, các ngươi biết rõ hơn ta.”
Chu Thị lập tức sa sầm mặt lại, cắn môi, trong đôi mắt ngập tràn âm u, cuối cùng quát lớn: “Các ngươi còn đứng
ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh tay, trả lại của hồi môn cho nhị tiểu thư!”
Bầu không khí ngượng ngập bỗng chốc bị một loạt những tiếng bước chân phá vỡ.
Diêu Linh Linh thầm thở hắt ra một hơi.
Nàng xưa nay không hề biết Vân Tử Lạc lại lợi hại đến vậy, vốn dĩ không
cần dùng võ ỷ mạnh, chỉ bằng mấy câu nói bình yên điềm đạm nhưng hàm
chứa sát khí là đã có thể khiến người đàn bà họ Chu kia tức hộc máu mà
chết.
Quá siêu!
Nếu hôm nay đổi lại là nàng gặp phải tình cảnh này, chắc có lẽ đã sớm bị đứa con gái đội khăn voan kia mắng chửi rồi…
***
Một canh giờ sau, cuối cùng Vân Tử Lạc cũng ngồi lên kiệu hoa sau một hồi chiêng trống tưng bừng, tiến về Tứ vương phủ.
Vân Tử Lạc lập tức bỏ khăn voan xuống, thở hắt ra một hơi, sắp ngột chết tới nơi.
Đang mải nghĩ thì phía trước vọng tới tiếng vó ngựa. Đoàn rước dâu cũng dừng lại.
Lòng Vân Tử Lạc chợt thắt lại, vén rèm kiệu lên, nhìn về phía trước.
Ánh nắng ấm áp hắt lên tấm thảm đỏ như máu, làm mờ đi ngũ quan của người đàn ông.
Hôm nay Sở Tử Uyên mặc một bộ áo vạt dài màu trắng ngọc, chỗ cổ áo khảm một hàng ngọc, đang ngồi trên một con
tuấn mã cao lớn màu trắng như tuyết, dẫn theo một đội gia tướng tay cầm
giáo lưng đeo tên, chặn giữa đường.
Bách tính xung quanh đã bị người của chàng xua đi từ lâu.
“Vương gia, xin hỏi ngài có việc gì?”
Sở Hàn Lâm không tới, người đến đón dâu là Trương Khang, vốn dĩ hắn ta cưỡi ngựa, bị Vân Tử Lạc bắt phải đi bộ bên cạnh kiệu.
Nói đùa, chỉ có tân lang mới được cưỡi ngựa đi trước kiệu của tân nương chứ?
“Cẩu nô tài, cút ra!” Tâm trạng Sở Tử
Uyên hôm nay cũng không tốt, quật một nhát roi ngựa, nhất là khi nhìn
thấy Sở Hàn Lâm không đích thân tới đón dâu, nét mặt chàng càng sa sầm
lại đến đáng sợ.
Cho dù cưới xin chỉ là một vở kịch, cũng là sự thiếu tôn trọng Lạc Nhi!
Trương Khang sợ hãi lăn ra phía sau, bò dậy dập đầu.
“Tử Uyên, quay về đi.” Cõi lòng bình
thản của Vân Tử Lạc dấy lên những gợn sóng, dường như lúc này đây, nhìn
thấy Sở Tử Uyên xuất hiện, nàng mới ý thức được ở thời cổ đại mình đã
sắp xuất giá.
Sở Tử Uyên không nói gì, chỉ ngước đôi
mắt phượng lên, u ám tới nỗi không thể nhìn rõ rốt cuộc chàng đang nghĩ
cái gì, chỉ nhìn nàng gắt gao.
“Quay về đi.” Vân Tử Lạc kéo rèm xuống.
“Lạc Nhi, người của ta cũng sẽ theo muội cùng tới Tứ vương phủ. Muội cứ coi như đổi một nơi ở mà thôi, không kẻ
nào dám động vào một sợi lông của muội!”
Cuối cùng Sở Tử Uyên cũng lên tiếng.
“Bát vương gia đang làm gì ở đây vậy?”
Chàng vừa nói xong thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Một con hắc mã dũng mãnh từ bên cạnh lao ra. Nam nhân ngạo mạn ngồi trên lưng ngựa, chân đi đôi hài đăng vân đen tuyền, đá vào bụng ngựa, nheo mắt nhìn qua, vóc dáng lực lưỡng, biểu
cảm hờ hững, mái tóc dài xõa xuống, chiếc áo bào đen viền vàng khiến
chàng như một thanh kiếm tuốt khỏi bao, sắc lẹm vô cùng.
Một trắng một đen cứ thế hiên ngang đứng hai bên trái phải phía trước đoàn rước dâu.
Bách tính, quan quân xung quanh xì xào bàn tán.
Sở Tử Uyên nheo mắt hỏi ngược lại: “Thế còn Nhiếp Chính vương xuất hiện ở đây để làm gì?”
Nhiếp Chính vương nhếch môi cười: “Dĩ nhiên là tới đón dâu.”
“Bổn-vương-cũng-vậy!”
Thốt ra từng từ từng chữ, Sở Tử Uyên kéo lại cương ngựa, soạt một cái, một roi vung ra, cả người lẫn ngựa lao
vút về phía Tứ vương phủ như tên bay.
Nhiếp Chính vương quay đầu nhìn chiếc
kiệu đỏ vẫn đứng yên đó, nụ cười trên môi tắt ngấm, ánh mắt trở nên phức tạp trong giây lát. Ngưng một lát, chàng khẽ nheo mắt rồi bỏ đi trước.
Lúc ấy bách tính và quan quân mới ngẩng đầu lên, ai nấy thở phào.
Trong lòng họ đều đang nghĩ, đội ngũ đón dâu cũng quá khí thế đi!
Mặc dù không nhiều người nhưng hai người đi đầu lại có trọng lượng như vậy. Có thể mời được Nhiếp Chính vương và Bát vương gia đồng thời xuất hiện, chỉ e đương kim Hoàng hậu có xuất
giá cũng chưa chắc long trọng như thế.
Họ nghĩ phải chăng trong cung cảm thấy lần trước mắc nợ Vân nhị tiểu thư, để cô ấy chịu không ít đả kích, nên lần này mới vậy…
***
Kiệu dừng trước cửa Tứ vương phủ, tiếng của phù dâu từ bên ngoài vọng vào có chút gấp gáp: “À… phải để tân lang tới đá kiệu…”
Bà ta còn chưa nói hết câu thì đã im bặt, giống như bị ai bóp cổ.
Qua khe rèm, Vân Tử Lạc nhìn thấy một
đôi hài ngắn màu xanh chàm, kiểu dáng đó không phải kiểu hài của vương
gia, chỉ có thể là một tên nô tài.
Nàng cười khẩy, cây kim đao trong tay lấp lánh, đã có động thái.
Thế là khi đôi chân của người đàn ông đó vừa văng vào kiệu thì trước mặt mọi người đã đầy hoa, bên tai là những
đùng đoàng vang dội.
Khói bụi mờ mịt, mảnh vụn tung bay.
Chiếc kiệu đỏ hoa lệ ở giữa tan ra thành bốn năm mảnh, những mảnh gỗ ngắn dài bay tứ phía, bên cạnh chỉ thấy
tiếng gào thét, nhảy nhót.
Vân Tử Lạc mặc áo đỏ, điềm nhiên tao nhã đứng trước mặt mọi người, cây trâm trân châu phỉ thúy trên đầu kêu ding dang theo gió, tấm voan tung bay, để lộ một khuôn cằm xinh đẹp.
Nàng nhẹ nhàng giơ cổ tay ngọc ra, đặt lên lòng bàn tay Đào Nhi: “Đi thôi.”
Chỉ một chiêu đã kinh động tất cả mọi người.
Kẻ hạ nhân phụng lệnh tới đá kiệu đứng
ngẩn người ra đó, bị kinh hãi không nhẹ, quên cả đường đi, cứ thế hoảng
sợ nhìn chằm chằm tân nương trước mặt, dè dặt đỡ Vân Tử Lạc đi vào cửa
chính vương phủ.
Nhiếp Chính vương và Sở Tử Uyên kịp thời ghìm cương ngựa lại, đưa mắt nhìn nhau rồi xuống ngựa, theo vào trong.
Khi Vân Tử Lạc đi vào phòng khách tiền
viện nơi dùng để bái đường, Sở Hàn Lâm vừa mới thay bộ hỷ phục đã nhận
được tin cấp báo của thuộc hạ, sắc mặt bỗng chốc đen như đít nồi. Hắn
không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về phía Vân Tử Lạc đang từ tốn bước
vào.
Mọi người trong phòng cũng im lặng. Bọn
họ dĩ nhiên chưa nhìn thấy cảnh oai phong của Vân Tử Lạc, trong lòng chỉ đổ mồ hôi thay cho cô tân nương lần trước đã bị cự tuyệt thê thảm.
Vân Tử Lạc đi tới bên cạnh Sở Hàn Lâm
thì dừng lại, bờ môi hồng hơi hé mở, giọng nói giòn tan vang vọng khắp
phòng: “Vương gia còn nợ ta mười vạn lượng, còn nhớ chứ?”
Tất cả đều sững sờ, không ngờ được tân nương lại lên tiếng, còn nói một câu như vậy.
Tứ vương gia nợ Vân nhị tiểu thư hai vạn lượng ư? Không phải chứ? Con số lớn vậy?
Sở Hàn Lâm cũng đờ ra.
Nghĩ lại lần đó vì Đào Nhi bị thương mà chuyện thương lượng cuối cùng không đi đến đâu.
Vân Khinh Bình đang đứng cúi đầu, sắc
mặt u ám. Nàng ta vào cửa trước nhưng theo ý chỉ của Thái hậu, miễn
cưỡng giữ vị trí chính phi, tuy vậy vẫn ở dưới Vân Tử Lạc.
Hôm nay phải mời trà tân nương, có thể thấy nàng ta không cam tâm và nhục nhã đến mức nào.
Thu Nguyệt đang cầm kiếm đứng sau lưng
nàng ta, nghe xong bèn rút kiếm nói: “Ngươi đừng có quá đáng, lần trước
vương gia đồng ý với ngươi hủy hôn thì mới đưa mười vạn lượng, chẳng
phải bây giờ ngươi đã gả qua đây rồi sao?”
Cứ nghĩ tới chuyện Vân Tử Lạc được bước
vào Tứ vương phủ, nỗi hận trong lòng Thu Nguyệt cũng không ít hơn Vân
Khinh Bình phân nào!
Vân Tử Lạc không đoái hoài tới cô ta,
giọng nói càng sang sảng: “Cái ta cần là phí tổn thiệt hại tinh thần.
Mặc dù chúng ta chưa bãi hôn nhưng không có nghĩa ta không bị ngươi tổn
thương! Đường đường là một vương gia, ức hiếp một nữ nhi chân yếu tay
mềm thì thôi, hại ta mất hết danh tiếng cũng cho qua, lẽ nào ngay cả lời hứa trước mặt bao nhiêu người mà cũng nuốt lời?”
Các khách khứa nghe tới đây, thấy Sở Hàn Lâm không lên tiếng, còn Thu Nguyệt nói gì mà thương lượng vô hiệu, sự
đồng cảm kẻ yếu chợt bùng lên.
Những tiếng rì rầm bàn tán vang lên, mọi người lần lượt kín đáo chỉ trỏ về phía Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm dặn dò: “Thu Nguyệt, lấy ngân phiếu cho cô ta.”
Gương mặt Thu Nguyệt đỏ bừng, đi vào lấy ngân phiếu, đưa cho Vân Tử Lạc nhưng ánh mắt thì ngập tràn phẫn uất.
Vân Tử Lạc đón lấy, cẩn thận gấp lại,
nhét vào trong lòng, châm chọc nói: “Lần trước ngươi đâm bị thương tỳ nữ của ta, suýt nữa thì hại muội ấy phải tới Quỷ môn quan, không có một
chút áy náy nào sao?”
Thu Nguyệt run người, giọng nói nhỏ đi
rất nhiều: “Đó là vì các ngươi bất kính với vương gia trước! Vả lại, cô
ta vẫn chưa chết mà?”
“Thế nên? Chưa chết thì không trách ngươi được phải không?” Sắc mặt Vân Tử Lạc lạnh đi: “Đào Nhi!”
Sau một tiếng quát, Đào Nhi đã lén lút
trốn vào trong phòng khách theo kế hoạch đã bàn bạc trước, lúc này đột
nhiên xuất hiện bên cạnh Thu Nguyệt, xoay tay đâm thẳng kiếm vào ngực cô ta.
Thân thủ của Thu Nguyệt vốn đã không
tốt, lúc này muốn tránh cũng không kịp nữa, còn Đào Nhi dưới sự huấn
luyện ‘ma quỷ’ của Vân Tử Lạc thì ra tay nhanh như chớp.
Cho tới khi thanh kiếm đó đâm sâu vào
lồng ngực Thu Nguyệt, Đào Nhi mới hoảng hốt kêu lên, run rẩy vứt kiếm
lại, lùi mấy bước tới trước mặt Vân Tử Lạc, sắc mặt tái nhợt.
“Đào Nhi, làm tốt lắm.”
Vân Tử Lạc tung khăn voan của đội trên
đầu ra, để lộ một gương mặt đã được trang điểm xinh đẹp, làn da xám xịt
bị che lấp bởi lớp phấn trắng, trên vết bớt hình bươm bướm đen được vẽ
một con bươm bướm vàng đang vẫy cánh, đôi mày rậm rạp, đôi mắt to tròn
trong sáng, đôi môi đỏ mọng ướt át, không một thứ nào thuộc về nữ nhân
xấu xí!
Cả căn phòng bỗng vang lên những tiếng xuýt xoa và trầm trồ.
Trời ơi, đây chính là nữ nhân xấu xí trong truyền thuyết sao?
Sai lầm rồi thì phải, đây rõ ràng là một đại mỹ nhân!
Hơn nữa còn mang một vẻ đẹp cao quý, yêu kiều, bướng bỉnh…
Sở Tử Uyên và Nhiếp Chính vương ngồi một trái một phải ở ghế trước gương mặt bỗng đổi sắc, đồng thời đứng dậy,
chiếc ghế phía sau đổ ra, ly rượu trong tay sánh hết mà cũng không biết, đều ngây ngốc trợn tròn mắt nhìn Vân Tử Lạc.
“Thu Nguyệt!”
Ánh mắt Sở Hàn Lâm không chú ý về phía
này mà kịp thời ôm lấy Thu Nguyệt đang mềm người ngã xuống, lạnh giọng
gọi một tiếng, phong tỏa huyệt đạo của cô ta.
Gương mặt Thu Nguyệt cắt không còn hột máu, máu rướm ra từ khóe miệng, nơi lồng ngực y phục cũng thấm đẫm máu, bắn cả ra đất.
Màu đỏ này là màu chủ đạo của hỷ tiệc hôm nay vậy mà bỗng khiến cả bầu không khí trở nên thê lương, đáng sợ và ghê người.
Thu Nguyệt cúi xuống, nhìn thấy thanh
kiếm nhỏ màu bạc của mình đâm chuẩn xác vào tim, bèn nhìn về phía Vân Tử Lạc với ánh mắt phẫn uất.
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Ngươi đâm Đào Nhi
một kiếm, muội ấy trả lại ngươi một kiếm, vô cùng công bằng. Ban nãy
chẳng phải ngươi nói muội ấy vẫn chưa chết sao? Ngươi yên tâm, Đào Nhi
cũng sẽ giữ lại cho ngươi mạch tượng cuối cùng. Thế nên ngươi sống hay
chết phải hoàn toàn dựa vào chủ nhân của ngươi.”
“Nếu như ngươi chết, thật không may,
không phải lỗi của ta, bởi vì ngươi còn cứu được, là chủ nhân của ngươi
không có khả năng.” Nói rồi, nàng liếc nhìn Sở Hàn Lâm với vẻ mỉa mai,
nói lại câu hôm đó hắn nói với Đào Nhi: “Nếu như ngươi sống được thì
càng tốt, không chết, ta và Đào Nhi càng không phải chịu trách nhiệm.”
Nghe xong, Thu Nguyệt phun một ngụm máu ra ngoài, trợn mắt, ngất xỉu.
“Thu Nguyệt…” Cõi lòng Sở Hàn Lâm giá
lạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Tử Lạc, khi nhìn thấy người con gái trước
mắt, rõ ràng hắn ngẩn ra giây lát, vẻ sửng sốt lướt qua đôi mắt.
Nhưng tâm tư của hắn nhanh chóng được
kéo về, phẫn nộ nói: “Vân Tử Lạc, sao lòng dạ ngươi có thể hẹp hòi đến
thế? Cô ấy chẳng qua chỉ là một nô tài, ngươi có cần tính toán chi li
như vậy hay không?”
Vân Tử Lạc cười nói: “Tứ vương gia, ngài nói phải có căn cứ, ngài nhìn thấy ta động thủ sao? Là nha hoàn của ta
trả thù mà thôi. Sao? Muội ấy suýt nữa bị đưa tới Quỷ môn quan, lần này
gặp mặt kẻ thù tức giận phẫn nộ, không cho phép muội ấy trả thù ư? Lẽ
nào chỉ có người của Tứ vương phủ được ức hiếp người khác, mà không cho
phép người khác đáp trả sao? Ta không hiểu đạo lý này, không biết mấy
người có mặt ở đây hôm nay có ai hiểu không?”
Mấy người đó đều không nói được gì, chỉ cảm thấy chuyện trả thù này là có lý, nhưng vì cớ gì lại chọn đúng ngày đại hỷ cơ chứ?
Giờ lành nhìn thấy máu, đây là điềm xấu!
“Đúng đúng! Ai quy định chỉ có Tứ vương phủ được giết người bừa bãi, mà người ta không được trả thù? Còn thiên lý hay không!”
Một tràng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên từ một góc phòng.
Mọi người kinh ngạc nhìn qua, ai mà to gan vậy?
Chỉ thấy có một vị công tử áo đỏ nghiêng người dựa vào ghế. Bộ y phục rực rỡ khiến người ta còn tưởng hắn mới là tân lang của ngày hôm nay, chỉ là trốn trong góc không thu hút ánh nhìn mà thôi.
Nam nhân trẻ trung với gương mặt gầy,
đôi lông mày lá liễu, đôi mắt đan phượng, sống mũi cao, bờ môi mỏng, cực kỳ tuấn tú, da dẻ lại trắng trẻo. Khi hắn nheo mắt cười, khóe môi lại
có vài phần dịu dàng nữ tính nhưng không khiến người ta cảm thấy quái
đản.
Hay, hay lắm, thì ra người con gái mà cậu ấy vẫn hằng mong nhớ lại là nhị tiểu thư vô dụng của Vân gia trong truyền thuyết!
Đúng là không thể tin được!
Phong thủy của kinh thành này đổi từ lúc nào thế nhỉ?
“Công tử phong lưu!”
Có người gọi thân phận của hắn ra.
“Sao công tử phong lưu lại ở kinh thành? Chẳng phải nghe nói cậu ta đi ngao du sơn thủy rồi ư?”
Sắc mặt Sở Hàn Lâm cũng tối đi, không ngờ hắn ta lại tới đây gây rối.
Sở Tử Uyên thì khẽ nhíu mày.
Duy chỉ có Nhiếp Chính vương là không
thèm liếc mắt qua bên đó. Ban nãy lúc mới bước vào chàng sớm đã quét
nhanh một lượt tất cả những người trong phòng. Muốn trốn tầm nhìn của
chàng ư, khó!
Nhìn ly rượu trong tay đã sánh ra bàn,
Nhiếp Chính vương thẳng thừng đặt xuống, đứng thẳng dậy, cất giọng trầm
trầm: “Bây giờ cô ta chỉ còn lại thời gian nửa tuần hương, nếu không cứu chữa kịp thời, ngươi sẽ mất đi một nô tài trung thành đấy.”
Chàng nhấn mạnh hai chữ ‘trung thành’.
Sở Hàn Lâm run lên, ôm Thu Nguyệt tới quỳ trước mặt Nhiếp Chính vương: “Cầu xin Nhiếp Chính vương cứu Thu Nguyệt!”
Vân Tử Lạc nhếch môi cười khẩy.
Nhiếp Chính vương vào lúc tâm tình vui
vẻ nhất còn không ra tay cứu Đào Nhi, lần này nhìn cái mặt ngài ấy xa
cách, lạnh như băng, còn cứu Thu Nguyệt với Xuân Nguyệt nỗi gì?
Nàng hiểu, mà Sở Hàn Lâm cũng không ngốc.
Nhưng hắn cũng không thể nhìn Thu Nguyệt chết, đành chân thành cầu xin: “Nhiếp Chính vương, hôm nay là ngày đại
hỷ của tiểu vương, nhìn thấy máu là điềm xấu, nhỏ thì ứng vào bổn vương, nặng thì ứng vào Kỳ Hạ. Nhiếp Chính vương lo cho muôn dân trăm họ của
Kỳ Hạ, không thể giương mắt nhìn chuyện xấu xảy ra chứ? Cầu xin Nhiếp
Chính vương rộng lòng giúp đỡ!”
Một tia sắc lạnh quét qua đôi mắt u tối
của Nhiếp Chính vương. Chàng cúi xuống nhìn Sở Hàn Lâm, lạnh nhạt nói:
“Đưa mạch của cô ta đây.”