Lạc Tâm

Chương 19: Phiên ngoại 1



* Tây Lôi quốc – Ngự thư phòng ***

Xoảng!

Nghiên mực bị người nọ tức giận ném đi làm vỡ bình ngọc. Thượng thư cùng Thái phó sợ hãi thất kinh cùng quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn nam nhân đang đùng đùng nổi giận kia.

_ Bẩm… Theo hạ thần thì nên … là nên hỏi qua ý kiến của Hoàng hậu nương nương … – Thái phó giọng nói run run, mồ hôi tuôn ra xối xả, ái da… Cái mạng nhỏ bé của y đang bị đe doạ bởi Thiên tử lão tôn kia, nhưng cũng chỉ là đe doạ a. Nếu để Hoàng hậu nương nương biết được thì không phải chỉ là đe doạ suông đi. Nghĩ đến đây thì Thái phó càng khẳng định nếu không muốn cáo lão về hưu ở tuổi ba mươi thì tốt nhất nên về phe Hoàng hậu là tốt nhất a.

_ Trẫm là vua hay hắn là vua? Xuất cung vi hành cũng phải thông qua ý kiến của hắn? – Hoàng đế rống to, cái gì chứ? Trẫm phải đợi người khác đồng ý sao???

_ Nhưng… Nhưng… – Thượng thư và Thái phó cùng đồng thanh. Nếu hôm nay hai người họ thuận theo Hoàng đế tin chắc là cuộc sống về sau của bọn họ sẽ vô cùng khó khăn.

_ Ta nói xuất cung là xuất cung. Kẻ nào ngăn cản! Chém! – Nam nhân được thế đập tay lên ngự án, lực đập tay quá mạnh khiến thư tráp run bần bật, doạ cho hai thần tử đang quỳ gối kia càng thêm xanh lét mày mặt.

_ Giỏi lắm! Ngươi dám chém cả ta? – Cửa thư phòng một cước bị đá tung từ phía ngoài. Bóng nam tử bạch y đứng trước cửa sát khí toả ra không hề nhẹ, mái tóc dài hất tung theo gió bay loạn xạ càng khiến người khác nhìn vào chỉ sợ mất mạng.

_ A Mã Trác Hy! Ngươi có gan thì nhắc lại xem! – Nam tử bước nhanh phút chốc đã đứng trước ngự án, đôi mắt mở to tức giận trừng trừng người bên kia. _ Ách… Ta… Ta là… – Khổ rồi, khổ rồi… Lão bà của Hoàng đế một khi nổi giận thì hắn chẳng khác gì con chuột nhắc, dễ dàng bị lão bà nhà mình bóp nát.

_ Ngươi không được phép rời khỏi cung. Trái lệnh ta thì hậu quả tự gánh lấy..

_ Dương Vương Luận! Trẫm là hoàng đế hay ngươi là hoàng đế? Thân là hoàng hậu chỉ chủ quản nội cung, từ bao giờ thiên triều ta có lệ hoàng hậu được phép tham dự triều chính? – A Mã Trác Hy bực dọc phát tiết ra hết, ngay cả lời nói cũng không kiêng dè. Nhưng lời nói vừa dứt ra hắn đã thấy hối hận, lại nhìn ái nhân của mình đôi ngươi chuyển đỏ, gương mặt hồng hào đã thành tái nhợt. Dương Vương Luận cúi mặt xuống, phải a. Hắn là hoàng hậu, hoàng hậu chỉ có thể ở trong tẩm cung làm những công việc của nữ nhi. Bả vai y buông lỏng, đôi tay không còn nắm lại nữa, một cổ chua xót chạy vào tâm can.

_ Phải a, là ta vượt quyền. Khẩn xin Hoàng thượng thứ tội cho ta lần này. Hoàng thượng chính sự bận rộn, ta xin cáo lui! – Vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Trác Hy, Vương Luận vẫn một bộ dạng trầm mặc bước ra khỏi thư phòng. Y muốn bước thật nhanh ra khỏi nơi này trước khi người kia nhìn thấy bờ vai đang run rẩy và sụp đổ. A Mã Trác Hy nhìn bóng Hoàng hậu của mình li khai dần trong ánh nắng, hắn chợt nhân ra Hoàng hậu của mình đã gầy đi rất nhiều. Hai tà áo rộng bay phấp phới theo chuyển động của gió mãi đến khi mất hút.

***

_ Hồi bẩm Nương nương, Hoàng thượng nói có việc trọng đại không dùng bữa cùng người được! – Cung nữ nhận lệnh đến truyền báo. Dương Vương Luận không nói năng gì, nhìn bàn ăn rộng lớn chỉ có một mình y. Tẩm cung này to lớn biết bao nhiêu cũng chỉ có một mình y.

_ Mẫu hậu – Tiếng một hài tử được cung nhân bồng đến, đôi mắt tròn xoe nhìn Dương Vương Luận.

_ A, Trác Khuynh lại đây – Đón lấy hài tử vào vòng tay mình, nhìn khuôn mặt hài tử giống hệt A Mã Trác Hy, một giọt nước mắt không tự chủ cũng rơi xuống.

_ Mẫu hậu, làm sao người khóc? Phụ hoàng lại làm gì sai? – Trác Khuynh tuổi còn nhỏ nhưng hắn biết trên đời này duy có một người có thể khiến mẫu hậu hắn đau lòng. Nương của hắn vì sinh khó mà chết, Vương Luận từ đó yêu thương hắn như con sinh thành, Trác Khuynh càng lớn càng giống như bản sao của A Mã Trác Hy. Nhìn tiểu hài tử lo lắng cho mình, khuôn mặt đẹp như ngọc tạc càng ẩn lên nét buồn.

Y nhớ năm đó sau khi được đưa đến Tây Lôi quốc, trải qua hơn một năm dưỡng bệnh mới có thể khôi phục thể lực. ” Vương Luận, làm Hoàng hậu của ta” – A Mã Trác Hy vòng tay từ sau ôm lấy Dương Vương Luận. Đôi tay hắn đan vào bàn tay y khẽ xiết chặt. Đã một năm kề cận bên nhau, sinh tử dường như có lúc cận kề, hắn nhận thấy mình đã yêu người này biết bao nhiêu. ” Hy, ngươi không sợ triều đình dị nghị.Tây Lôi quốc trước giờ chưa có tiền lệ lập Nam hậu a ” – Đầu ngón tay chủ động đan xiết bàn tay kia, lập Hậu đâu chỉ đơn giản là một lời nói suông. Y lại càng không thể sinh hạ hoàng tôn nói dỗi cho dòng tộc A Mã Trác… ” Kẻ nào dám phản đối ta chém kẻ đó ” – Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người Dương Vương Vũ lại đối diện mình:” Trong lòng trẫm, từ lâu đã chỉ có ngươi. Dù đánh đổi cả giang sơn này, ta cũng chỉ cần ngươi ”

***

A Mã Trác Hy tay cầm cây trâm cài nhỏ, vật này là do Dương Vương Luận đêm qua để quên lại. Hắn biết cả tâm can này đều thuộc về con người nho nhã ôn nhu kia. Làm sao hắn không nhớ được nhưng gì Vương Luận hi sinh vì hắn. Từ bỏ cách sống của một nam nhân bình thường mà lui về hậu cung đứng phía sau hắn. Nếu không phải vì hắn, vì A Mã Trác Hy hắn, thì một Dương Vương gia đức cao vọng trọng của Mạc quốc dưới một người trên cả vạn người lại từ bỏ tất cả. Hắn nhớ năm đó quyết định sắc phong Dương Vương Luận làm Hoàng hậu đã phải hứng chịu biết bao nhiêu sóng gió. Thậm chí có biết bao nhiêu ” trung thần nghĩa sĩ” liều chết can gián, lời nói ác độc nhằm đả kích người hắn yêu. Hắn nhớ cái ngày Luận nhi của hắn đứng trước Càn Thanh điện, trên người không khoát y phục sắc phong Hoàng hậu, từ trên xuống dưới là chiến bào uy dũng. Luận nhi của hắn ngày thường ôn nhu hoà khí, ngày ấy chỉ duy nhất thấy một tướng quân uy phong lẫm liệt. Dương Vương Luận trên tay cầm thanh trường kiếm tiến vào trong, ánh mắt đằng đằng sát khí, kẻ nào dám liều chết can ngăn thì y sẽ cho thành nguyện. Cả triều thần hoảng hốt, chỉ biết sợ hãi trơ mắt ra nhìn Dương Vương Luận tiếp nhận sắc phong Hoàng Hậu mà không dám hé răng. Lúc đó trong mắt hắn, Dương Vương Luận là một hoàng hậu xinh đẹp nhất từ trước đến giờ hắn nhìn thấy.

Hắn cầm lấy tay Vương Luận, đưa y lên ngồi cùng long uỷ, ánh mắt hài lòng nhìn ái nhân.

Dương Vương Luận ngày còn ở Mạc quốc đã nổi tiếng về thao lược dân sinh. Trong vòng hai năm, y đã khiến cho kinh tế Tây Lôi quốc phát triển tột cùng, không những là một quốc gia thiện chiến, nay còn là một cường quốc kinh tế vững mạnh. Các đại thần can gián ngày trước giờ đều bội phục và trong lòng không còn bài xích vị Nam hậu này nữa.

” Ta từ nay sẽ không quản đến việc triều chính của ngươi nữa ” – Nằm trong lòng ái nhân, Vương Luận dựa đầu vào thành ngực A Mã Trác Hy. ” Có kẻ nào lại nói lời không hay với Luận nhi của Trẫm ”

” Không, thân là Hoàng Hậu thì không nên can thiệp triều sự. Hai năm qua ta đã làm nhiều việc, đến lúc ta nên lui về phía sau ngươi ”

” Sao lại có ý nghĩ như vậy ”

” Ta muốn làm chổ dựa của ngươi, để khi ngươi mệt mỏi quay về ngôi nhà nhỏ này của chúng ta, ngươi liền thấy ta ” – Vương Luận hiểu, thời gian qua một việc đã khó khăn dường nào, y phải thường xuyên xuất cung để xử lý nhiều việc. A Mã Trác Hy không trách y, nhưng y tự trách mình đã không kề cận bên người hắn.

” Vương Luận, vì trẫm ngươi đã chịu khổ rất nhiều ”

***

Sau buổi trưa dùng thiện, Dương Vương Luận sai phó cung nhân mang Trác Khuynh về phòng nghỉ ngơi. Một mình y ngồi giữa gian phòng lớn có chút thấy cô quạnh, nếu như không bận bịu việc gì, A Mã Trác Hy luôn thu xếp cùng y ăn trưa và nghỉ ngơi. Hôm nay cả ngày không nhìn thấy hắn, Vương Luận có điểm cảm thấy khó chịu. Hậu cung ba ngàn giai nhân nhưng hậu cung của Tây Lôi quốc cũng chỉ có một mình Dương Vương Luận. Ngoài trừ vị thiếp thất lập khi còn là thái tử nay đã mất thì Trác Hy bao năm qua cũng không tuyển thêm phi tần. Y biết, đây là vì y mà A Mã Trác Hy đã làm như vậy, vì không muốn y tâm tư buồn bã, không muốn y vì nữ nhân của mình mà chịu uỷ khuất. Là để vương nhưng chỉ sủng duy nhất một nam hậu, nam hậu lại không thể sinh tự. Nếu không vì có A Mã Trác Khuynh thì chẳng thể đoán được y và hắn có thể vượt qua bao nhiêu sóng gió. Hôm nay Dương Vương Luận nhất quyết cấm A Mã Trác Hy xuất cung, không phải vì y ích kỷ. Tròn 1 tháng nữa là ngày mất của mẫu thân Trác Khuynh, đứa nhỏ này lớn lên đã chịu nhiều uỷ khuất. Dù cho mẫu thân hắn không được sủng khi còn sống, nhưng Vương Luận muốn bù đắp cho hắn. Muốn hắn lớn lên làm thân nam tử đội trời đạp đất. Y muốn đứa trẻ này lớn không oán thán phụ vương hắn, muốn hắn nhận đủ yêu thương. Tại sao A Mã Trác Hy lại không hiểu điều này cơ chứ?

_ Luận nhi! Dương Vương Luận quay đầu nhìn về phía cửa, nam nhân kia không biết bao nhiêu lần gọi hắn thân mật như thế. Nhưng chưa bao giờ cảm xúc trong lòng nhạt bớt đi, trái lại còn thâm tình hơn trước.

_ Còn giận? – ngón tay A Mã Trác Hy nâng cằm ái nhân tròng lòng về phía mình.

_ Không! Hoàng Thượng đã quyết định như thế. Ta không cản ngươi được!

_ Trẫm nóng nảy, không suy nghĩ cho khanh. Vương Luận, ngươi nói gì trẫm cũng nghe theo. Đừng giận trẫm nữa, ngươi buồn thì lòng trẫm đau hơn. – A Mã Trác Hy xoay thân người kia lại, hắn nhận thấy Vương Luận so với lúc mới đến Tây Lôi quốc giờ đã gầy đi rất nhiều, đột nhiên trong lòng càng chua xót thêm. Dương Vương Luận ngước mắt nhìn nam tử mặc hoàng bào phía trước mặt, đôi mày kiếm nam tử chao lại, đôi mắt dài hẹp đỏ bừng. Rõ ràng đã nhìn ngắm khuôn mặt này suốt bao nhiêu năm qua, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn là y tự nguyện rơi vào lưới tình này. Đôi vai thả lỏng, cả thân người lười biếng dựa vào A Mã Trác Hy, đầu mũi cọ cọ vào lòng ngực nam tử.

_ Chỉ cần ngươi hiểu ta …

_ Trác Hy… Ai… Trác Hy – Vương Luận không kiềm được tiếng rên rĩ của mình

_ Muốn ta dừng lại? – A Mã Trác Hy tay vẫn đùa nghịch phía dưới hạ thân y, lưỡi hắn lướt qua man tai đang đỏ ửng Một lúc lâu sau, nhận thấy A Mã Trác Hy vẫn cố ý đùa nghịch dây dưa không dứt khoát.

_ Luận nhi a, ngươi nói của ta thật lớn đi. Là của ta thật tốt Dương Vương Luận đỏ mặt tía tai, cái tên sắc lang này mỗi lần phong tình đều thốt ra những câu dâm ô bắt y nói. Mỗi lần y không chịu nói liền bị hành đến xuống giường liên tục cả tuần không nỗi.

_ Hỗn đản, thân là Thiên tử lại đi nói những lời hạ lưu như thế

_ Có sao đâu a, giữa chúng ta có gì phải ngại… Nói cho ta nghe đi… – Nam tử mặt dày mặc kệ gương mặt Dương Vương Luận đỏ ửng vì xấu hổ, vẫn không ngừng thốt ra những lời nói khiêu khích. Huỵt! Một cước tung ra A Mã Trác Hy ôm hạ thân rớt xuống giường =))))

_ Vương Luận, ngươi lại đá bảo bối của ta – Gương mặt anh tuấn của A Mã Trác Hy nhăn nhó khó chịu, ây da, đau lắm chớ bộ =)) Lần trước bị Vương Luận đá hắn đã phải mất 2 ngày mới khôi phục lại được. Lần này thọ thương còn nặng hơn trước… Rất đau nga…

_ Ta xem từ nay ngươi còn nói những lời hạ lưu đó hay không! A Mã Trác Hy đúng là lần này bại từ trên xuống dưới, nhưng mà hắn cũng xác định rồi đi. Hắn chấp nhận bại dưới tay ái nhân của mình cả đời này rồi a.

****

Tối đó, Dương Vương Vũ có gửi một mật thư cho Tiêu Minh Dân với nội dung tóm gọn như sau: ” Hoàng tẩu a, ta phải làm sao khi mỗi lúc phong tình hắn đều nói những câu dâm tục khó nghe. Không phải là ta không hứng thú, mà là ta không có thể diện nào nói được những câu như thế a. Hoàng huynh ta có nói như thế với tẩu không …? ”

Tiêu Minh Dân đại khái report lại ngắn gọn như này: ” Cấm dục hắn 6 tháng!”

********** Hoàn PN 1 *********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.