Lắc Tay Tình Yêu

Chương 18: Chúng ta kết hôn đi



Á Luân cho xe chạy vào gara, rồi sau đó bước nhanh vào nhà, vừa vào tới cửa cậu chợt khựng người lại khi thấy Tuyết Phù đang ngồi ở sôpha xem ti vi, nghe tiếng động, cô đưa mắt sang bên nhìn, trông thấy Á Luân đang đứng ngẩn người, cô liền chạy nhanh tới phía cậu ôm chầm lấy :

-Sao hôm nay anh về trễ vậy? Em chờ anh lâu lắm đó_ Cô nói giọng nũng nịu.

-Anh có chút việc, nhưng sao giờ này em vẫn còn ở đây, sao lại không gọi điện thoại cho anh?_ Á luân thắc mắc, ánh mắt chăm chú nhìn Tuyết Phù, cậu thật sự không dám nói mình mới từ cô nhi viện Ân Nhi về, sợ rằng cô sẽ hiểu lầm.

-Em gọi điện thoại cho anh nhưng nào ngờ máy điện thoại của ai đó không liên lạc được_ Cô ngước đầu lên nhìn Á Luân, nhưng tay vẫn không buông cậu ra.

-Xin lỗi, chắc do anh khóa máy, em tìm anh có việc gì không?_ Cậu kéo tay cô ra khỏi người mình, sau đó liền đi nhanh tới so pha ngồi xuống. Tuyết Phù nhìn theo, thấy cử chỉ thờ ơ của cậu, ánh mắt liền sắc lên, ra chiều tức giận nhưng sau đó liền thay đổi sắc mặt mỉm cười chạy ngay đến bên cạnh cậu mà ngồi xuống.

-Có việc mới tìm anh được sao ? tại em nhớ anh thôi.

Nghe cô nói nhớ cậu, sao cậu lại không thấy một cảm giác nào gọi là vui sướng, cảm thấy từ “nhớ” này nghe quá xa lạ, cậu thẫn thờ.

-Này, anh làm sao vậy? Có nghe em nói gì không?_ Thấy cậu không nói gì, khuôn mặt thì cứ như người mất hồn, Tuyết Phù bực bội liền đẩy tay cậu, nói lớn.

-Uhm! Không có gì _ Cậu khẽ mĩm cười cho qua chuyện.

Không gian tự nhiên lắng xuống một chút thì chợt chuông điện thoại Tuyết Phù vang lên, cô với lấy túi xách, lấy điện thoại ra, đôi lông mày chợt nhíu chặt lại, tại sao giờ này Ánh Khiết còn gọi cho cô, không biết có chuyện gì, định tắt máy nhưng nhìn thấy ánh mắt Á Luân nhìn mình , cô khẽ bắt điện thoại:

-Alo, Tiểu Khiết à, cậu kiếm mình có việc gì không?_ Nghe đến tên Ánh Khiết Á Luân đang rót trà thì chợt ngưng lại, quan sát thấy phản ứng của cậu, cô như càng tức thêm, tay nắm chặt máy nghe.

-Được, ngày mai mình sẽ tới đúng giờ, được rồi bye bye cậu_ sau khi tắt máy, cô cũng vẫn ở trong suy nghĩ của mình, tại sao Tiểu Khiết lại muốn gặp cô chứ, không biết có chuyện gì kông nữa.

-Sao thế?_ Thấy cô im lặng Á Luân cũng lo lắng theo, không biết có chuyện gì mà cô nói chuyện điện thoại với Ánh Khiết xong, lại im lặng khác thường, không lẽ có chuyện gì xảy ra với cô hay sao, lúc nãy nhìn thấy sắc mặt Ánh Khiết không tốt lắm, hay là cô bị bệnh, cậu cũng bắt đầu sốt ruột.

-À, không có gì, thôi em về đây, anh ngủ sớm có gì mai lên công ty rồi gặp, tạm biệt anh_ Tuyết Phù đứng dậy, chuẩn bị ra về.

-Để anh đưa em về, giờ này khuya rồi, về một mình không tốt lắm_ Cậu với lấy chìa khóa xe, nắm tay cô dẫn ra ngoài không đợi cô từ chối, dù biết cảm giác trong lòng cậu rất hoang mang, nhưng dù sao cô cũng chính là Tiểu Ánh Khiết , cậu không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với cô. Tuyết Phù để mặt cho Á Luân dắt tay mình, vì cô cũng không muốn làm mắt lòng con cá vàng mà cô đã tốn biết bao nhiêu công sức để dành dựt....

***

Tiếng dương cầm du dưa vang rộng khắp cả quán cafe, Ánh Khiết nhẹ nhàng đưa tác cafe lên miệng uống một ngụm nhỏ, ánh mắt cô đang nhìn xa xăm về một khoảng trống, dường như đang chìm trong suy nghĩ nào đó.

Tuyết Phù rất đúng giờ, cô kéo nhẹ cánh cửa đưa mắt quan sát khắp quán để tìm Ánh Khiết, thấy cô ấy đang ngồi ở một góc quán, cô nhẹ nhàng bước tới. Tiếng gót nhọn chạm mặt sàn vang lên cọc cọc, khiến Ánh Khiết quay lại với hiện tại, nhìn thấy Tuyết Phù bước đến ánh mắt cô khẽ dao động.

-Chào cậu__ Tuyết Phù lại gần kéo nhẹ chiếc ghế, đặt chiếc túi xách sang ghế bên cạnh, cười tươi chào hỏi Ánh Khiết,nói tiếp:

-Sao hôm nay rãnh rỗi lại hẹn mình ra tán gẫu vậy?

-Cậu uống gì?_ Không trả lời câu hỏi của Tuyết Phù, Ánh Khiết khẽ hỏi cô, sau đó đưa tay ra hiệu cho phục vụ.

-Uhm... Cho mình một cam vắt, ít đường_ Không suy nghĩ nhiều, Tuyết Phù nhanh chóng gọi nước khi thấy nhân viên bước lại, cô mỉm cười lịch sự với nhân viên phục vụ thay cho lời cám ơn, sau đó quay lại nhìn Ánh Khiết.

-Cậu không đi làm sao?_ Ánh Khiết hỏi bâng quơ một chút, dường như cách hỏi thẳn thắng hàng ngày của cô đã biến đi đâu mất, nhưng cũng không trách được vì chuyện này thật sự rất khó nói, có thể sẽ làm tổn thương người khác, đây chính là điều cô không mong muốn nhất.

-Uhm, cũng có nhưng bây giờ là thời gian rãnh của mình, trưởng phòng bây giờ chỉ giao cho mình những công việc quan trọng thôi, còn mấy chuyện lặt vặt sẽ giao lại cho nhân viên khác xử lí_ Cô cầm ống hút quậy nhẹ ly nước cam mới được phục vụ đưa tới, uống một chút rồi bỏ xuống.

-Uhm_ Ánh Khiết đáp hờ hững một câu, vì bây giờ ánh mắt của cô đang chăm chú nhìn chiếc lắc tay đang đong đưa trên cổ tay trắng nõn của Tuyết Phù, nhìn thấy nó mà lòng cô thật sự rất xót xa và còn một chút gì đó rất hoang mang, vì nó chính là thân phận của cô.

-À, mà mình nghe nói cậu viết đơn xin nghỉ việc rồi đúng không. Tại sao vậy, công việc đang rất tốt mà?_ Buổi sáng hôm nay, khi mới bước vào công ty, Tuyết Phù nghe các đồng nghiệp khác đang cùng nhau thảo luận về vần đề này, nói thật khi cô nghe được thông tin này, trong lòng chợt cảm thấy rất vui, vì nếu như Ánh Khiết rời đi thì thân phận của cô sẽ không bị vạch trần.

Câu hỏi của Tuyết Phù khiến Ánh Khiết hơi giật mình vì cô đang tập trung nhìn chiếc lắc tay kia, nhưng sau đó cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khẽ cười đáp:

-Uhm, mình muốn xin nghỉ việc, nhưng thật tiếc tổng giám đốc lại không duyệt.

Nghe thấy câu nói của Ánh Khiết, hành động đang cầm cái ống hút quậy quậy của Tuyết Phù chợt dừng lại, đôi mày khẽ chau lại, nhưng chỉ khẽ thoáng qua một chút, cô lập tức lấy lại sắc thái như ban đầu, cười nói_ Chắc do anh ấy không muốn mắc đi một nhân tài.

Biểu cảm thoáng qua của Tuyết Phù không thoát khỏi ánh mắt của Ánh Khiết, cô thật sự không ngờ rằng người bạn thân của mình thật sự có phong thái rất tốt, có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất của cô với cô ấy, bởi vậy trưởng phòng cũ của cô thật sự rất coi trọng Tuyết Phù. Nhưng lòng vòng mãi cũng không phải cách hay gì, cô lẽ nên vào chủ đề chính thì hơn, càng để lâu trong lòng càng thấy khó chịu.

-Tiểu Phù, chúng ta là chị em tốt có phải rất lâu rồi không? Nhưng kể từ khi cậu và tổng giám đốc xác định quan hệ, mình cảm thấy còn rất mơ hồ, nó tạo cho mình cảm giác rất tò mò, không biết cậu và anh ấy quen nhau trong hoàn cảnh vừa gặp đã yêu hay là....còn một lý do gì khác nữa_ Mấy từ cuối, giọng nói của Ánh Khiết chợt thay đổi, cô đang cố ý nhấn mạnh với Tuyết Phù, cô đang còn ôm một chút hi vọng mong rằng cô ấy sẽ kể hết tất cả sự thật, và nhận lỗi, cô sẽ tha thứ và có thể không nhận lại thân phận của mình mà nhường lại cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy tiếp tục lừa dối thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

-Sao? Hôm nay cậu lại có hứng thú với chuyện tình cảm của mình vậy_ Tuyết Phù khẽ giật mình, thật không ngờ Ánh Khiết lại hỏi cô về vần đề đó, xưa nay cô ấy có bao giờ thắc mắc đâu, nhưng nhìn Ánh Khiết chỉ khẽ mỉm cười không nói gì, trong lòng cô khẽ chột dạ một chút, nhưng sợ bị phát hiện cô liền tạo cho bản thân một chút gì đó gọi là ngại ngùng, khẽ cúi đầu đáp:

-Uhm, thì tụi mình vừa gặp đã yêu thôi, hi_ Câu trả lời này, khiến cho Ánh Khiết không hài lòng, thật sự rất không hài lòng, tại sao cô ấy có thể nói dối như vậy chứ, cô luôn coi Tuyết Phù là chị em tốt nhất, cô muốn cho cô ấy một cơ hội cuối cùng, nhưng cô ấy lại nhẫn tâm lấy sự dối trá của mình giẫm đạp lên nó, được thôi nếu cô ấy không cần thì cô cũng sẽ không khoan nhượng, đặt mạnh tách cafe mới vừa cầm lên xuống bàn, cô lớn giọng:

-Cậu nói dối_ Tiếng nói của Ánh Khiết và thái độ thay đổi theo chiều hướng tức giận của cô khiến cho Tuyết Phù giật mình, cảm thấy hoang mang.

-Tiểu Khiết, cậu...cậu làm sao vậy?

-Tiểu Phù, tôi luôn coi cậu là chị em tốt nhất, tại sao cậu có thể lừa dối tôi như vậy_ Ánh mắt Ánh Khiết càng ngày càng sâu, như đang tạo một hố đen vũ trụ muốn cuốn trôi Tuyết Phù vào trong đó.

-Cậu nói gì mình không hiểu, mình lừa dối cậu cái gì chứ?_ Tuyết Phù càng ngày càng hoang mang, không lẽ cô ấy đã biết chuyện gì đó, càng nghĩ càng thấy sợ.

-Cậu không cần suy nghĩ nhiều nữa, đúng tôi đã biết hết sự thật_ Như đoán biết được sự sợ hãi của Tuyết Phù, Ánh Khiết liền nhanh chóng khẳng định.

Xẻng! Tiếng vỡ của chiếc ly mới vừa được Tuyết Phù không cẩn thận đụng trúng rớt xuống đất, khiến mọi người ở đó giật mình nhìn lại, nhưng hai nhân vật chính vẫn không quan tâm, Tuyết Phù không kiềm chế được cảm xúc của mình. Giọng cô run run:

-Tiểu ...Khiết, cậu... biết sự thật gì, cậu nói gì mình không hiểu.

-Đến lúc này mà cậu còn giả vờ nữa sao, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu, nói đi tại sao lúc cậu phát hiện ra thân phận của tôi, tại sao lại không nói cho tôi biết, tại sao lại nhận là mình_ Những câu hỏi liên tiếp của Ánh Khiết như đang muốn dồn Tuyết Phù vào chân tường.

-Tôi..._ Dường như không thể nói thêm điều gì nữa Tuyết Phù lặng lẽ rơi nước mắt.

-Cậu làm sao?, Tôi thật không ngờ cậu lại là người như vậy, nếu như lúc đó cậu đã phát hiện ra thân thế của tôi thì phải nên chạy đi nói với tôi chứ, cậu có biết cuộc sống không biết cha mẹ mình là ai, bản thân được sinh ra từ đâu thật khó chịu đến đâu không, cậu cũng là trẻ mồ côi cậu cũng biết mà_ Ánh Khiết vừa nói vừa cố ngăn cho nước mắt không rơi xuống, cô im lặng một chút lại nói tiếp:

-Cậu có biết, hằng đêm tôi đều phải nhắm mắt lại thật chặt, sau đó tự vẽ trong tiềm thức của chính mình hình dáng cha mẹ tôi, thậm chí đến ngày sinh nhật của mình tôi còn phải lấy ngày mà mình được nhặt trước cửa cô nhi viện, cậu có biết không?

-Biết, tôi biết chứ, tôi là trẻ mồ côi, cho nên cảm giác này sao lại không biết, chính vì là trẻ mồ côi cho nên tôi rất sợ, tôi sợ một ngày mình bị đè bẹp dưới sự khinh bỉ của xã hội này, cho nên tôi cần phải có một điểm tựa vững chắc, nơi đó chính là sống dựa vào thân phận của người khác, người đó chính là cậu_ Tuyết Phù nhắm chặt mắt, nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn, giọng nói của cô càng ngày càng phẫn nộ.

-Cậu im đi, không ai có thể đè bẹp cậu xuống đấy tận cùng của xã hội, thành tựu đạt được phải do chính bản thân của mình tạo ra, cậu có cố gắng, có lý tưởng sẽ không ai khinh thường cậu, chứ không phải dùng cách này để đi lên đỉnh cao, cậu có hiểu không?_ Ánh Khiết không khỏi thất vọng vì suy nghĩ của Tuyết Phù.

Lúc này Tuyết Phù không lên tiếng nữa cô im lặng để suy nghĩ “ Nếu như lúc này, mình càng cố gắng cãi lí với nó thì chính là tự mình đào hố chôn xác bản thân, mình không muốn mất đi tất cả như vậy, mình phải nghĩ cách hoãn binh, thà hạ mình với nó một lần, có thể sẽ có cơ may sống sót qua ải”

-Đúng, cậu nói đúng, mình không có cố gắng, không có lý tưởng, nhưng mình rất sợ cuộc sống khó khăn, sợ mang danh là trẻ mồ côi, nhưng vào một ngày kia, chính là ngày mà mình biết được thân phận của cậu, mình thật sự rất muốn chạy đến nói cho cậu biết, nhưng khi được Á Luân ôm vào lòng, sự dịu dàng và ánh mắt của anh ấy khiến mình không thể nào mở miệng được, lúc đó mình nhận ra mình thật sự đã yêu anh ấy, yêu từ lần đầu tiên, cho nên... mình thật sự xin lỗi cậu_ cô cúi gập đầu mình xuống, nước mắt cũng nhỏ từng giọt, thấy vậy trong lòng Ánh Khiết chợt xót xa, thì ra cô ấy chính là vì tình yêu mới làm như vậy.

-Tôi thật sự không biết có nên tha thứ cho cậu không? Nhưng nếu cậu thích anh ấy cậu có thể nói với anh ấy, rồi cậu trả lại thân phận cho tôi, để tôi tìm lại cha mẹ của mình, nhưng cậu không làm vậy_ Ánh Khiết có chút mủi lòng nhưng vẫn không hạ giọng.

-Cậu có biết anh ấy vì sao mới đón nhận tôi không? Chính vì anh ấy nghĩ tôi là tiểu Ánh Khiết, người mà anh ấy yêu thương 17 năm, cậu nói tôi trả lại thân phận cho cậu , xong rồi đi thổ lộ với anh ấy, cậu có chắc anh ấy chấp nhận điều đó không?_ trong câu nói của Tuyết Phù có chút chua xót, thấy Ánh Khiết đang suy nghĩ gì đó cô đứng dậy đi đến bên cạnh, không nói gì lập tức hạ thân mình cúi xuống trước mặt Ánh Khiết, nói:

-Tiểu Khiết, mình biết là mình có lỗi với cậu, khi chiếm lấy thân phận của cậu nhưng cậu có thể thông cảm cho mình mà bỏ qua không, mình thật sự không muốn đánh mất anh ấy, dù mình có mất tất cả cũng được, nhưng anh ấy thì mình không thể, mình hứa với cậu, chỉ cần mình kết hôn với anh ấy xong rồi mình sẽ trả lại thân phận cho cậu, có được không? Mình xin cậu, mình xin cậu, mình quỳ xuống năn nỉ cậu mà_ Tuyết Phù nói là làm, liền quỳ xuống trước mặt Ánh Khiết, quả thật cô rất biết chơi đòn tâm lí.

Thấy Tuyết Phù quỳ xuống, Ánh Khiết hốt hoảng nhanh chóng đứng dậy lấy tay đỡ Tuyết Phù đứng lên_ Cậu đứng lên đi rồi chúng ta nói chuyện, nhanh lên.

Sau khi hai người trở lại ngồi vào bàn, Ánh Khiết khẽ hít một hơi thật dài, cô cũng không muốn mọi người thành ra như vậy, Tuyết Phù vì yêu nên mới làm như vậy, cô cũng không nỡ trách cô ấy, lời đề nghị của cô ấy quả thật khiến cô rất đau lòng, suy nghĩ đến việc Á Luân và cô ấy kết hôn tim cô dường như không thở nổi, nhưng gì Tuyết Phù, vì thân phận của mình cô đành buông tay đoạn tình cảm có duyên mà không nợ này:

-Được, tôi chấp nhận, tôi chỉ cần cha mẹ của mình, tôi cần thân phận thật sự của mình, còn anh ấy và cậu cứ đến với nhau, tôi không phản đối, mong rằng cậu sẽ giữ lời hứa.

-Cám ơn cậu, mình cám ơn cậu_ Tuyết Phù mừng rỡ nắm lấy tay của Ánh Khiết, nhưng cô rút nhanh tay ra, đứng lên đi nhanh ra ngoài không ngó ngàng gì đến Tuyết Phù, thấy thái độ đó của Ánh Khiết, cô khẽ cắn răng “ mày hay lắm, hôm nay Tuyết phù này phải quỳ xuống cầu xin mày, nhưng tao tuyệt đối không cho qua chuyện này đâu, nếu mày đã biết được sự thật, để trừ hậu quả về sau tao xin lỗi mày phải biến mất mãi mãi”

***

-Nè cô bé, sao em lại khóc chứ, khuôn mặt chẳng xinh chút nào_ Ngạo Khuyển lên tiếng chọc ghẹo khi thấy Ánh Khiết đang khóc tức tưởi, hôm nay không biết ngày gì mà lâu lắm rồi cậu mới được rãnh nên hẹn cô ấy ra ngoài chơi, ai ngờ vừa chạy tới gần cô nhi viện thì thấy cô đang ngồi khóc nấc trong công viên gần đó, cậu hết hồn liền đỗ xe bên đường lật đật chạy tới.

-Anh! Sao anh lại ở đây?_ Ánh Khiết đưa khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Ngạo Khuyển.

-Haiz, định tìm em trò chuyện, có chút chuyện buồn muốn được em an ủi, nhưng có lẽ tôi phải an ủi ngược lại em rồi_ Ngạo Khuyển cười, nói đùa với cô.

-Xin lỗi anh, hiện tại tâm trạng của tôi không tốt có lẽ không nói chuyện được với anh, tôi cần ở một mình_ Cô chán nản, ngồi co rúm người trên cỏ xanh.

-Không sao, tôi là người thích phiền phức cho nên sẽ không bỏ mặt em đâu, nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra_ Cậu hỏi

-Tôi không sao, anh đừng lo_ Lại như lúc trước, không bao giờ chịu chia sẽ tâm trạng với mọi người.

-Em có xem tôi là bạn không? Nếu đã là bạn thì nên chia sẽ với nhau chứ, em yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu_Cậu đưa tay lên miệng làm hành động giữ bí mật, thật sự rất đáng yêu, cũng khiến cho cô phì cười, người bạn này cô cũng rất coi trọng nha.

-Hôm nay tôi phát hiện mình bị người bạn thân nhất lừa dối, cảm giác đó trong lòng rất đau, rất đau_ Cô lấy tay đấm mạnh vào ngực mình.

-Người đó lừa dối em vì chuyện gì?_Cậu chỉ hỏi như vậy liền im lặng lắng nghe cô kể chuyện của mình. Ánh Khiết lặng lẽ kể hết chuyện giấu kín trong lòng .

Qua một lúc lâu sau khi nghe cô tâm tự cậu mới lên tiếng, nhưng giọng nói hình như có chút gì đó không tự nhiên:

-Em thật sự rất yêu cậu ấy.

-Uhm_ Cô khẽ gật đầu, ánh mắt mong lung, lại nói_ Thật sự rất yêu.

-Nếu vậy sao em không đi nói rõ với cậu ấy thân phận thật sự của mình, đó là hạnh phúc em phải biết nắm bắt chứ_ Dù lòng cậu rất đau khi nói ra những lời này, nhưng thấy cô đau khổ như vậy cậu cũng không đành lòng.

-Làm sao nói ra, nếu như nói ra sẽ khến rất nhiều người đau khổ, điều đó tôi không muốn.

-Nhưng cậu ấy, không yêu cô bạn của em, cậu ấy yêu chính là Tiểu Ánh Khiết, mà người đó chính là em, em làm như vậy có công bằng cho cậu ấy không?_ Cậu ra sức khuyên nhủ.

-Không sao đâu, anh ấy bây giờ cứ nghĩ rằng Tuyết Phù là Tiểu Ánh Khiết cho nên anh ấy sẽ yêu thương cô ấy thôi_ Cô cúi đầu nói nhỏ, mong rằng sau khi Tuyết Phù trả lại thân phận cho cô, anh ấy không vì thế mà hận cô khi không sớm nói cho anh ấy biết sự thật, cô không sợ điều gì cả, cô chỉ sợ Á Luân hận mình.

-Cô bé ngốc, em thật sự quá nhân hậu rồi, tôi không biết khuyên giải em như thế nào nhưng chỉ nói với em một câu “ khi làm gì cũng nên nghĩ đến bản thân của mình trước, nhưng quan trọng phải làm theo trái tim mách bảo, không nên đề cao lý trí quá mà làm tổn thương bản thân cũng như là người vô tội”_ Nói xong cậu khẽ nhìn cô sau đó nằm ngửa xuống nền cỏ xanh, ngắm bầu trời đầy sao, trong lòng cậu bây giờ có rất nhiều cảm xúc nhưng đành giấu kín mà thôi. Cô cũng không nói gì, mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng nhau, để mặc thời gian trôi qua.

Á Luân đang ngồi trong phòng khách lặng lẽ nhìn Tuyết Phù nãy giờ đang yên lặng, cậu không biết vì sao từ lúc cô chạy đến tìm cậu cho đến bây giờ không nói bất cứ điều gì, cứ yên lặng suy nghĩ cái gì đó, không đợi lâu được cậu khẽ hỏi:

-Có chuyện gì xảy ra với em sao?

Nghe tiếng Á Luân hỏi, Tuyết Phù chợt ngẩn đầu lên, dưới đáy mắt có một lớp sương mờ, nhìn thẳng vàođôi mắt kiên nghị kia, cô đứng dậy bước đến bên cạnh cậu, khẽ nói:

-Á Luân, chúng ta kết hôn đi.

Á Luân không tin vào tai mình, liền nhìn Tuyết Phù, trong lòng cậu đang chấn động vì câu nói này, đây là vấn đề cậu đang muốn trốn tránh, nó làm cậu rất phiền não, nhưng tại sao không sớm không muộn mà lại nói vào lúc này.

-Tại sao em lại muốn kết hôn vào lúc này?

-Bởi vì em không muốn tình cảm của chúng mình bị phai nhạt, em cảm nhận được càng ngày anh càng cách xa em, em không muốn mất đi đoạn tình cảm mười mấy năm chờ đợi này, em không còn người thân nào khác, em chỉ còn có anh, em càng không muốn mất anh, cho nên chúng ta có thể kết hôn được không?_ Tuyết Phù nghẹn ngào.

-Anh_Những điều cô nói lẽ nào cậu lại không hiểu, có lẽ cô đã phát hiện ra trong lòng cậu đang nghĩ gì.

-Anh không muốn sao? Nếu vậy em cũng không ép anh đâu, xin lỗi em về trước đây_ Tuyết Phù thất vọng đứng dậy với lấy túi xách định bước ra ngoài, nhưng nào ngờ Á Luân chợt nắm tay cô lại:

-Được, chúng ta lập tức kết hôn_ Khi nói ra câu này, cậu thật sự phải giằng xé nội tâm của mình rất nhiều, cậu không muốn Tuyết Phù phải tổn thương, cô ấy có tuổi thơ quá bất hạnh, cha mẹ điều không còn , bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô chính là cậu, hiện tại chuyện tình cảm của cậu cũng đã quá phức tạp, vì vậy cách giải quyết tốt nhất bây giờ chính là lập tức kết hôn, như vậy cậu sẽ toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với cô, và có thể làm cho một chút dao động của cậu dành cho Ánh Khiết biến mất.

Bên đây Á Luân đang đau đầu thì bên kia Tuyết Phù đang mang nụ cười chiến thắng, nếu như cậu đã đồng ý lấy cô thì mọi chuyện đã được giải quyết, cô sẽ trở thành bà Viêm, còn thân phận thật của Ánh Khiết cô cũng sẽ không trả lại, nhưng điều cô muốn làm ngay bây giờ chính là trong hôn lễ của cô nhất định không được xuất hiện khuôn mặt của Ánh Khiết....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.