Đau, đau đầu kinh khủng, cứ như có hàng vạn con kiến đang gặm đầu của mình vậy.
Tạ Thiến nhíu mày, đau đớn rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt một lúc lâu mới dần trở nên rõ ràng. Trần nhà màu lam, bóng đèn màu tím, đây không phải phòng cô.
Đến bây giờ Tạ Thiến vẫn còn nhớ rõ tiếng phập phập khi con dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng cô, cùng với hình ảnh rực rỡ khi máu tươi trào ra. Dưới tình huống như vậy, dù cuối cùng lương tâm của Đổng Luân trỗi dậy, quay về đưa cô đi bệnh viện cấp cứu e rằng cũng không cứu lại được.
Tạ Thiến đưa tay lên xoa cổ, nơi đó trơn mịn không có dấu vết gì, không có chút cảm giác đau đớn hay vết thương nào. Chuyện này là sao?
Suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ, Tạ Thiến mới chống tay ngồi dậy, bức tường kính đối diện phản chiếu toàn bộ hình dáng của cô hiện giờ. Đối với ảnh hậu Tạ Thiến mà nói, thì đây là ngoại hình của một cô gái hoàn toàn xa lạ.
Ngũ quan xinh xắn đặt trên một khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, thuộc dạng người đẹp mà chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến ánh mắt người khác bừng sáng. Nhất là đôi mắt có thể coi là mắt hoa đào kia, rất linh động, chỉ đảo mắt một chút đã quyến rũ đến vô tận.
Tạ Thiến tung chăn ra, xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy xuống giường, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ không thể tin nổi. Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt hoa đào trên khuôn mặt xa lạ kia cũng lộ vẻ khiếp sợ y như vậy, Tạ Thiến mới không thể không tin rằng, cô thực sự đã chết, nhưng lại sống lại trên cơ thể của một cô gái xa lạ.
Kiếp trước, Tạ Thiến là một ảnh hậu, diễn không ít những kịch bản liêu trai này nọ, nên sau cảm giác kinh ngạc ban đầu, cô đã dần bình tĩnh lại. Hơn nữa, tính cách Tạ Thiến vốn rất trấn tĩnh trước mọi việc, nên cho dù trong lòng có bão tố ầm ầm thì ngoài mặt vẫn ung dung, nhã nhặn, không mất đi phong độ, khí chất của mình.
Tạ Thiến tỉnh táo lại, quét mắt nhìn trong phòng một vòng, nhẹ nhàng lướt qua lọ thuốc rơi trên mặt đất, cuối cùng dừng lại ở cái túi xách nhỏ dưới cuối giường!
Nếu đã sống lại trên cơ thể của cô gái này, ít nhất cô phải nắm rõ được thân phận của cô ấy trước đã.
Cô đổ hết mọi thứ trong chiếc túi kia ra giường, có điện thoại di động, một túi trang điểm nhỏ, một cái ví, hai túi giấy ăn. Tạ Thiến mở ví ra, quả nhiên có chứng minh thư bên trong.
Lâm Nhược, người thành phố C, sinh ngày 25 tháng 12 năm 1991.
Nhìn tới đây, Tạ Thiến hơi nhíu mày. Thân thể này nhìn thế nào cũng không giống cô gái mười bảy tuổi, chẳng lẽ hiện giờ không phải là năm 2008?!
Cô vứt vội cái ví xuống, cầm lấy điện thoại di động, khởi động máy.
Điện thoại báo có mười ba cuộc gọi lỡ, hai tin nhắn chưa đọc. Tạ Thiến còn chưa kịp xem ngày tháng thì chuông điện thoại đã vang lên. Vốn đang định ấn từ chối, nhưng nghĩ một chút, Tạ Thiến lại bấm nghe.
“Alo.”
“Alo cái em gái nhà cô ấy chứ alo! Lâm Nhược, cô muốn chết phải không? Lại dám tắt điện thoại không nghe vào ngày quan trọng như vậy. Cô có biết tôi phải vất vả thế nào mới giành được cơ hội thử vai nữ chính số 2 cho cô không?! Cái đồ vô lương tâm, chỉ biết khổ sở vì mấy thằng rác rưởi, chẳng lẽ cô không biết thương các chị cô đây sao?! Lâm Nhược, chị nói cho cô biết, nếu cô còn tiếp tục chìm đắm như vậy, không ai cứu được cô đâu! Chúng ta cũng khỏi cần làm chị em gì nữa, vì tôi không thể chịu nổi cái kiểu phụ nữ hấp tấp, nông cạn như thế!”
Điện thoại vừa kết nối thì một tràng oanh tạc tấn công dồn dập đến không kịp thở. Tạ Thiến đưa điện thoại đã đẩy ra xa từ lâu vào tai mình lần nữa, bình tĩnh nói: “Em uống thuốc ngủ tự tử.”
“Cái gì?!”
Tạ Thiến không để ý đến tiếng hô kinh hãi ở đầu dây bên kia, nói tiếp: “Nhưng không chết, lại sống lại. Cũng vì thế mà suy nghĩ kỹ càng rất nhiều chuyện. Đàn ông thực sự không đáng tin, cho nên, chị là chị em tốt của em, tuyệt đối đừng khiến em phải thất vọng cả với phụ nữ nữa nhé!”
Tiếng thở bên đầu dây bên kia ngừng lại một chút, một lúc lâu sau mới có tiếng nói: “Tiểu Nhược, em nói thật đấy à?”
“Chị thấy giống nói dối sao?”
“Em… khốn kiếp!!!” Tiếng nói trong điện thoại nghẹn đi: “Ở nhà phải không? Chờ đấy, chị lái xe tới đón em đi thử vai.”
Ngắt điện thoại xong, Tạ Thiến mới nhìn tên hiển thị trên màn hình, Nữ vương A Lâm. Cái tên này rất chuẩn, có vẻ rất phù hợp với tính cách của người vừa gọi điện thoại.
Khóe môi Tạ Thiến khẽ cong lên, mở lịch ra xem, bên trên đề ngày 16 tháng 7 năm 2013. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, mình sống lại vào 5 năm sau.
Tạ Thiến, bây giờ nên gọi là Lâm Nhược.
Lâm Nhược tủ quần áo, thay một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt rồi ra phòng khách rót nước uống, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Tạ Lâm mở cửa, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang đứng dựa vào cánh cửa thủy tinh của nhà ăn, cầm cốc nước ngửa đầu uống, rốt cuộc cô cũng tin lời Lâm Nhược vừa nói qua điện thoại không phải chỉ là để chọc cô vui. Bởi vì, chỉ có thực sự thông suốt rồi, mới có thể thoải mái ung dung như bây giờ.
“Tiểu Nhược.” Tạ Lâm bước tới vòng hai tay ôm lấy Lâm Nhược, “Cuộc đời người phụ nữ từ lúc mặc đồng phục đến lúc thay áo cưới, sẽ gặp phải vài tên rác rưởi, đó không phải là tai nạn, mà là sự thử thách Thượng đế dành cho chúng ta.”
“A Lâm, nói năng nghệ sỹ văn vẻ như vậy không hợp với chị đâu.” Trong mắt Lâm Nhược cũng đầy ý cười.
“Con nhóc thối, nếu đã có sức mà phỉ nhổ tôi rồi, thì mau mau bắt đầu làm việc đi!”
Tạ Lâm cười dài, kẹp cổ Lâm Nhược rồi vội vàng kéo cô ra ngoài. Sau khi lên xe, cô lấy một bọc to từ trong túi ra, vừa nhìn là biết quả táo đã được rửa sạch: “Chưa ăn sáng đúng không? Ăn tạm quả táo này lót dạ đi. 10 giờ bắt đầu thử vai, không còn thời gian nữa, chúng ta phải đi đã! Nếu lấy được vai nữ chính số 2, trưa nay chị sẽ mời cô một bữa linh đình!”
Lâm Nhược nhận lấy quả táo, cầm trong tay nhưng không ăn mà hỏi lại: “Thử vai nữ số 2 của phim gì?”
“Con nhóc thối này, lại muốn ăn đòn à! Biết ngay lần trước em không chịu nghe kỹ mà. Này, đây là kịch bản chị nhờ người lấy ra, chỗ nào dùng bút đỏ đánh dấu thì là nhân vật em thử vai lần này. Nghiên cứu một chút đi. Đây… đây cũng coi như là cơ hội cuối cùng của em đấy. Lần này mà không thành công, thì cô đổi nghề đi!”
Lâm Nhược khẽ nhướng mày, kiếp trước cô là ảnh hậu, ngoài đóng phim ra, cô hầu như không có thú vui gì khác, đổi nghề thì biết làm gì chứ? Cho nên, cứ tiếp tục đóng phim thôi. Hơn nữa, cô thích lột tả những nhân vật khác nhau, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau.
Lâm Nhược đặt quả táo xuống bên cạnh, nhận lấy kịch bản. Trên bìa viết bốn chữ to: Thịnh Thế Trường An.
Cô mở kịch bản xem qua nhân vật nữ số 2 kia. Là một cô gái bướng bỉnh ngang tàng nhưng lại rất kiên cường. Chinh chiến khắp thiên hạ cùng nam chính, một lòng một dạ yêu nam chính, nhưng khi nam chính lên ngôi vua, Hoàng hậu lại không phải là nàng, cuối cùng vì yêu sinh hận, liên tục chĩa mũi giáo về phía Hoàng hậu, cũng là vai nữ số 1, rốt cuộc rơi vào kết cục được ban thưởng ba thước lụa trắng.
Là vai phụ điển hình khiến khán giả ghét bỏ. Có điều, nếu diễn viên có thể lột tả nhân vật một cách linh động, sâu sắc, biểu hiện giai đoạn nàng đi theo nam chính cho đến khi thể hiện tình yêu sâu đậm không hối hận một cách sinh động, cũng không phải là không thể lấy được nước mắt của khán giả.
Lâm Nhược gập kịch bản lại, nói thật, cô đã chẳng còn hứng thú gì với mô tuýp nhân vật cũ rích thế này từ lâu rồi. Nhưng bây giờ cô là Lâm Nhược, không phải ảnh hậu Tạ Thiến, cho nên vẫn phải chậm rãi bắt đầu lại từ đầu thôi, có lẽ cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Giao thông của thành phố B luôn đông đúc khiến người ta không thoải mái, cũng may mà giờ đã hơn 9 giờ sáng, qua giờ cao điểm, tình hình giao thông mới khá hơn một chút.
là phim truyền hình do công ty giải trí Tinh Tế trực tiếp đầu tư và sản xuất, đạo diễn hạng nhất, biên kịch hạng nhất, tổ làm phim hạng nhất, đương nhiên cũng nhận những diễn viên hạng nhất.
Vai nam chính và vai nữ chính đã sử dụng người trong công ty, nghe nói đều là Thiên vương Thiên hậu, là nhân vật siêu sao có khả năng thống trị phòng vé cực kỳ mạnh mẽ.
Nghe vậy là biết sẽ có bao nhiêu người tranh cướp đến đầu rơi máu chảy trong buổi thử vai công khai những nhân vật khác của Thịnh Thế Trường An này, dù là diễn cung nữ, tiểu thị vệ chỉ được xuất hiện một lần thôi cũng khiến bao nhiêu người cạnh tranh rồi. Xuất hiện trong một bộ phim chắc chắn sẽ gây sốt có ích hơn xuất hiện trong những phim bình thường khác không biết bao nhiêu lần!
Khi Lâm Nhược và Tạ Lâm đến công ty giải trí Tinh Tế, bên ngoài phòng khách không hề nhỏ đã có rất nhiều người ngồi chờ.
“Ôi chà, đây không phải là chị Lâm Nhược trừ vai nữ chính ra sẽ không nhận bất cứ vai nào khác của chúng ta sao? Sao hôm nay cũng tới thử vai thế? Chẳng lẽ Đổng thiên vương chưa thăm hỏi đạo diễn à?” Một cô gái có đầy đủ cả diện mạo và dáng người nói, sau đó lại chợt đưa tay lên che miệng cười khúc khích, “Ôi chà, xem tôi này, đêm qua A Luân vừa nói với tôi xong, phụ nữ phải tự mình vươn lên thì mới có sức quyến rũ. Chẳng lẽ chị định dựa vào sự cố gắng để thu hút sự chú ý của A Luân một lần nữa sao?”
Hầu như mọi người ở đây đều biết cô nàng kiêu ngạo đang nói chuyện hình như là nữ chính trong scandal tình ái nóng bỏng nhất hiện giờ của Đổng thiên vương, Đổng Luân. Khi nhìn về phía Lâm Nhược, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thông cảm, có người chán ghét, cũng có người không quan tâm.
Lâm Nhược không biết cô nàng đang phồng mang trợn mắt khoe khoang này là ai, nhưng lại rất quen thuộc với cái tên Đổng Luân, không khỏi cười giễu cợt trong lòng. Đổng Luân mà cô biết lúc đó, vẫn còn là một tay diễn viên mới vào nghề, muốn dựa vào cô để đi lên mà thôi. Không ngờ hiện giờ cũng lên được đến tầm Thiên vương, hơn nữa, cơ thể mà cô vừa sống lại này còn từng có quan hệ với hắn, thực sự… hơi ghê tởm!!!
Đối mặt với cô nàng vô cùng đắc ý kia, Lâm Nhược chỉ bình tĩnh quay sang nhìn Tạ Lâm đang chuẩn bị nổi bão ở bên cạnh: “Cô ấy là ai?”
Mặt cô nàng khoe khoang kia cứng lại, vẻ mặt đắc ý dạt dào ngây ra, nhìn vô cùng nực cười. Bên cạnh vang lên rất nhiều tiếng cười khẽ khiến sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi.
Vênh váo khoe khoang, kết quả là đối phương thậm chí còn chẳng biết mình là ai, còn chuyện gì khó coi hơn được nữa?!
“Ok, đến giờ thử vai rồi, mọi người xếp hàng lấy số thứ tự ở chỗ tôi.”
Giọng nữ thanh thanh vang lên ở cửa đại sảnh khiến không khí vừa thoải mái một chút thoáng căng thẳng hơn nhiều. Có một số người trẻ tuổi thậm chí hồi hộp đến phát run lên, cầm số thứ tự còn không cầm nổi.
Thấy mọi người mang tâm trạng rất khác nhau nhưng đều có quyết tâm cố gắng hết mình, Lâm Nhược khẽ nở nụ cười.
Tạ Lâm hơi lo lắng nhìn cô, sợ cô nghĩ tới Đổng Luân nên đang tự cười nhạo mình: “Em cười gì thế?”
“Không có gì, em chỉ cảm thấy cuộc sống như thế này có vẻ cũng không tệ.” Lâm Nhược vỗ nhẹ vào vai Tạ Lâm, nói: “Chị đừng lo, em sẽ cố gắng.”
Hết chương 1.
Chương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0