Buổi thử vai bắt đầu vào lúc 10h sáng, mấy cô diễn viên nữ mang vẻ mặt vui vẻ mãn nguyện cầm số thứ tự đi vào phòng thử vai dưới sự hướng dẫn của nhân viên nữ, sau đó hoặc là buồn bã thất vọng, hoặc là hy vọng tràn trề bước ra.
Lâm Nhược ngồi trên ghế salon, vô cùng bình tĩnh, nhưng Tạ Lâm bên cạnh lại rất hồi hộp, thỉnh thoảng còn vặn vẹo ngón tay.
“Số 136, Lâm Nhược.”
“Có!” Lâm Nhược đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Tạ Lâm, trong lòng rất cao hứng.
Tạ Lâm căng thẳng như vậy hoàn toàn là vì coi Lâm Nhược như chị em thân thiết, là thứ tình cảm mà chỉ cần cô ấy sống vui vẻ thì cô cũng cảm thấy hài lòng.
Lâm Nhược khẽ gật đầu cười với cô nhân viên hướng dẫn, đưa tay lên gõ cửa phòng rồi vặn tay nắm cửa, bước vào.
Cô nhân viên hướng dẫn chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, không phải mấy tờ tập san giải trí hay mấy tờ báo tin tức gì gì đó luôn nói Lâm Nhược chỉ được cái mã ngoài, thực ra tính tình rất tệ sao? Sao hôm nay cô cứ cảm thấy Lâm Nhược có vẻ rất nhã nhặn, lịch sự nhỉ? Quả nhiên, mấy tờ báo giải trí này chỉ nên xem cho vui thôi, không thể tin hoàn toàn được.
Lâm Nhược bước vào phòng, bên trong bày năm cái bàn, đạo diễn ngồi chính giữa, bên cạnh còn có biên kịch của Thịnh Thế Trường An và người phụ trách chế tác của công ty giải trí Tinh Tế cùng với một đại diện doanh nghiệp duy nhất giành được cơ hội đầu tư. Trong đó, có một bàn để trống, bên trên chỉ đặt biển tên, An Tiệp.
An Tiệp.
Lâm Nhược không xa lạ gì với cái tên này. Khi cô còn là ảnh hậu Tạ Thiến, An Tiệp cũng đã là một siêu sao Thiên vương không ai bì kịp rồi. Thậm chí hai người đã từng có dịp hợp tác với nhau, có điều sau đó An Tiệp lại ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp. Lâm Nhược rất thích cảm giác diễn chung với An Tiệp, nói thế nào nhỉ, có cảm giác tràn ngập niềm vui sướng khi gặp được đối thủ ngang sức ngang tài vậy.
Lúc đó, Lâm Nhược còn cảm thấy hơi nuối tiếc vì không có cơ hội hợp tác nữa.
Không ngờ siêu sao Thiên vương được mời đến đóng vai nam chính Lý Thế Dân trong Thịnh Thế Trường An lại là An Tiệp.
Lâm Nhược không giống những nữ diễn viên khác đến thử vai. Có người căng thẳng đến mức không nói được thành lời, tay chân run rẩy, có người to gan nháy mắt đưa tình với đạo diễn hay nhà đầu tư định dùng quy tắc ngầm để đi lên, cũng có người cố tỏ ra bình tĩnh, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường… Nhưng mà, không có ai giống như Lâm Nhược, đối mặt với nhà biên kịch và đạo diễn hang nhất, thậm chí biết rõ bộ phim mà mình thử vai có An Tiệp đóng vai nam chính, mà vẫn ung dung bình thản, cứ như… căn phòng này không phải là chiến trường để các diễn viên thử vai sát phạt nhau, mà là… lãnh địa của cô vậy.
“Lâm Nhược?” Đạo diễn Lâu Kiều cầm sơ yếu lý lịch, đọc tên Lâm Nhược.
Lại nói, Lâu Kiều cũng coi như là người quen cũ của Lâm Nhược. Khi cô còn là Tạ Thiến, anh ta mới chỉ là đạo diễn nhỏ vừa bắt đầu ra nghề, miễn cưỡng cũng có thể coi là một đạo diễn trẻ triển vọng, không ngờ sau 5 năm đã trở thành người đứng đầu, là một trong những đạo diễn có khả năng thống trị phòng vé cao nhất.
Thời gian đúng là lưỡi đao sắc bén, cậu thanh niên tuấn tú phi phàm khi đó, giờ cũng đã thành một ông chú già hơn ba mươi tuổi rồi.
Lâm Nhược khẽ cười, gật đầu: “Vâng.”
“Được rồi, cô cứ tự do thể hiện theo cách hiểu của cô về nhân vật Lý Linh Lung này đi.”
Lý Linh Lung, vai nữ số 2 trong Thịnh Thế Trường An.
Lâm Nhược nhìn quanh, trừ năm bộ bàn ghế đặt thẳng hàng ra, trong phòng không có vật dụng gì khác: “Tôi có thể mượn cái ghế kia một chút được không?” Lâm Nhược chỉ tay vào vị trí để trống của An Tiệp.
“Có thể.” Lâu Kiều khẽ gật đầu, trợ lý đạo diễn đứng bên cạnh rất nhanh ý, lập tức bê chiếc ghế đến bên Lâm Nhược.
Lâm Nhược gật đầu cảm ơn, rồi nhẹ nhàng vung tay lên làm động tác như đang hất vạt áo choàng, phong thái rất tự nhiên, phóng khoáng ngồi xuống ghế. Cô không nói gì, cằm hơi nâng lên, mắt hơi hạ xuống mang theo khí thế ngạo nghễ nhìn về khoảng không trước mặt.
Ngay khi Lâm Nhược vung tay lên, mọi người trong phòng đã cảm giác được không khí xung quanh rất khác biệt. Cô không còn là cô gái bình tĩnh thong dong khi vừa bước vào phòng nữa, mà biến thành nữ tướng Lý Linh Lung oai phong trên chiến trường, uy vũ nhưng cũng rất ngạo nghễ, ngông cuồng.
“Chỉ là một đội tình báo mười lăm người của kẻ địch, lại làm mất đi hai người bên ta. Các ngươi làm giỏi thật!!!”
Giờ mọi người mới hiểu, thì ra nàng đang diễn lại trận chiến cuối cùng của Lý Thế Dân theo kịch bản. Đây là cảnh quân tình báo của kẻ địch lẻn vào, Lý Linh Lung phái đội nữ hộ vệ do chính mình đào tạo ra đuổi giết, cuối cùng hai người hy sinh, còn Lý Linh Lung nổi giận.
Nói đến thể hiện sự giận dữ, hầu như suy nghĩ đầu tiên của mọi người đều là quát tháo ầm ĩ, quăng ném đồ đạc, thậm chí còn ra tay đánh người khác v.v… Thậm chí ngay cả biên kịch cũng đã viết đoạn này là Lý Linh Lung vung roi lên quất hết những người đi thực hiện nhiệm vụ lần này.
Nhưng bây giờ Lâm Nhược lại thể hiện như vậy. Một cách diễn không ngờ tới, nhưng lại như nằm trong dự đoán, chỉ như vậy nhưng thể hiện trọn vẹn cảnh giận dữ. Mỗi người trong phòng đều cảm nhận được áp lực bao phủ khắp toàn thân, giống như có một thanh đao vô hình đang kề sát vào cổ họ vậy.
Lâu Kiều chợt đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Lâm Nhược không chớp mắt. Cách diễn xuất đánh sâu vào giác quan của người xem như thế này thật sự quá giống, rất giống cô ấy.
“Đạo diễn.” Vừa nhìn sắc mặt của Lâu Kiều, biên kịch cho rằng anh ta tức giận với cách tự biên tự diễn của Lâm Nhược, liền vội vàng đưa tay ra kéo kéo Lâu Kiều, ý bảo anh ta chờ Lâm Nhược diễn xong đã. Thực ra Lâm Nhược diễn như vậy rất vừa ý ông. Trong một khoảnh khắc, biên kịch thậm chí còn nghĩ rằng, Lâm Nhược chính là Lý Linh Lung trong tưởng tượng của ông.
Lâu Kiều cũng nhận ra mình vừa quá khích, liền gật đầu với mấy người bên cạnh rồi ngồi lại xuống ghế, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào người Lâm Nhược như cũ.
Cô gái trước mặt anh ta lúc này tên là Lâm Nhược, không phải Tạ Thiến. Cô ấy đã chết từ 5 năm trước rồi, chết rồi! Lâu Kiều chợt cảm thấy vô cùng buồn bực, lông mày nhíu chặt như dính cả vào nhau.
Diễn xuất của Lâm Nhược cũng không hề bị ảnh hưởng bởi khúc nhạc đệm nhỏ này, cảnh tượng thay đổi, cô vẫn ngồi trên ghế như trước, nhưng tư thế thay đổi. Vừa rồi là ở trong quân trướng, còn tư thế hiện tại là mạnh mẽ, ngạo nghễ, ngông cuồng, oai vệ. Lúc này, cô mang vẻ mặt biếng nhác, hai mắt nheo lại, cơ thể hơi nghiêng sang trái, giống như đang nằm trên sạp mỹ nhân trong cung điện Lưu Ly phồn hoa vậy. Cánh tay cô nhẹ đưa lên đỉnh đầu, chỉnh sửa lại một chút trong hư không, giống như đang chỉnh trang lại búi tóc vấn cao trên đầu.
Bỗng nhiên, cô nhỏm người dậy khỏi sạp mỹ nhân, cố gắng duy trì phong thái của mình nhưng lại khó giấu được vẻ vui mừng và ái mộ trong mắt, nhìn về phía cửa cung. Dường như cô nhìn thấy gì đó ở bên ngoài, bước chân đang hướng về phía trước chợt dừng lại, vẻ mặt cao hứng đóng băng trên mặt, sau đó biến mất, trở nên lạnh lùng, xơ xác, không cam lòng và oán hận.
Mọi người trong phòng đều đang chờ xem diễn xuất tiếp theo của cô. Trong cảnh này, Lý Linh Lung rốt cuộc cũng chờ được Lý Thế Dân tới, nhưng khi Lý Thế Dân vừa bước vào cung điện của nàng, thì một tiểu thái giám lại tới báo Trưởng Tôn hoàng hậu mang thai, Lý Linh Lung lập tức đập vỡ hết những thứ Lý Thế Dân ban thưởng mà bình thường nàng luôn giữ như bảo bối.
Họ đang chờ đợi xem Lâm Nhược sẽ diễn cảnh Lý Linh Lung phát cuồng vì ghen tuông như thế nào, nhưng Lâm Nhược lại dừng lại, cúi xuống trước mặt mọi người, không diễn nữa.