Hôm nay không có cảnh quay của Lăng Tâm, nên cô ta cũng lên thị trấn từ sáng sớm, đến tối khi quay về, trong xe lại có thêm Đổng Luân.
“Đổng Luân ca, anh không vào khu dựng trại của đoàn phim thật sao?” Lăng Tâm quay sang hỏi Đổng Luân ngồi bên cạnh.
Trợ lý của Đổng Luân sang thôn bên cạnh mua đồ, lúc định gọi xe thì gặp được Lăng Tâm.
“Nếu tôi qua đó, chẳng phải bọn họ sẽ cảnh giác hơn một chút sao?” Trong bóng tối mập mờ, sắc mặt của Đổng Luân hoàn toàn bị sự nham hiểm bao phủ.
“Được. Em sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa giúp Đổng Luân ca, vậy Đổng Luân ca cũng đừng quên chuyện đã hứa với em đấy.” Lăng Tâm xoay bình thuốc nhỏ trong tay, rồi nâng ly nhấp một ngụm rượu vang, mày khẽ nhíu lại một chút, ở cái nơi nhỏ bé này, dù là mua loại rượu ngon nhất thì hương vị cũng vẫn rất kỳ quái không thuần khiết.
“Đương nhiên rồi! Chỉ cần cô giúp tôi đối phó với Lâm Nhược, sớm muộn gì An Tiệp cũng là người của cô!”
“Ha ha, vậy em gái xin chờ tin tốt của Đổng Luân ca.” Lăng Tâm trầm giọng cười, nâng ly rượu cụng ly với Đổng Luân, “Đổng Luân ca, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Đổng Luân cũng cười, nhưng nụ cười đầy vẻ nham hiểm. Lâm Nhược, chờ lát nữa cô hoàn toàn thuộc về tôi, hơn nữa còn bị chụp ảnh khỏa thân, để xem sau này cô có ngoan ngoãn nghe lời tôi không! Còn An Tiệp, bạn gái mày bị người khác đè lên, còn chụp ảnh quay phim lại, thể diện bị đập không nhẹ đâu nhỉ?!!!
Tưởng tượng đến phản ứng của Lâm Nhược và An Tiệp sau tối nay, Đổng Luân cảm thấy vô cùng sung sướng!
Đêm xuống, cảnh quay cuối cùng đã thực hiện xong, toàn thân Lâm Nhược đều vô cùng mệt mỏi. Vì lúc trước liên tiếp xảy ra chuyện, đoàn phim muốn đẩy nhanh tốc độ, nên phần quay của mấy ngày nay đều rất nặng nề, cô lại diễn hai vai cùng một lúc nên không có một ngày nghỉ ngơi nào.
“Mấy ngày nay mọi người vất vả quá. Hôm nay tôi có lên thị trấn mua đồ ăn đây, mọi người cùng tới ăn đêm đi!”
Mọi người mệt mỏi cả một ngày trời, bây giờ lại có đồ ăn ngon để ăn đêm nên ai cũng vui vẻ, ngay cả Lâu Kiều cũng nở nụ cười, khẽ gật đầu với Lăng Tâm.
“An ca, anh cũng đến nếm thử chút đi! Đây là món bánh của tiệm nổi tiếng nhất trên thị trấn đấy, ăn ngon lắm!” Lăng Tâm niềm nở mời An Tiệp. Đến khi nhìn thấy Lâm Nhược, cô ta cũng như quên hết khúc mắc lúc trước, cười tươi mời mọc: “Chị Lâm Nhược, vất vả quá, chị cũng tới ăn chút gì đó đi.”
Cô ta lo An Tiệp sẽ chèn ép chết cô ta nên cố kiếm cảm tình sao? Lâm Nhược lẳng lặng liếc nhìn An Tiệp một cái.
An Tiệp nói nhỏ vào tai cô: “Tôi chẳng làm gì cả.”
Lâm Nhược nhướng mày, vậy đang yên đang lành Lăng Tâm lại tỏ ra quan tâm chăm sóc thế làm gì?
“An ca, chị Lâm Nhược, hai người mau tới đây đi, mọi người sắp ăn xong hết rồi này.” Thật ra, hiện giờ trong đoàn phim Thịnh Thế Trường An làm gì còn ai dám tranh giành đồ ăn của An Tiệp và Lâm Nhược, dù là thịt Đường Tăng thì cũng phải chủ động để phần lại hai miếng cho họ.
Nhưng đây là Lăng Tâm cố tình đùa vui để làm nóng không khí, trong giới nghệ sỹ này, có người nào không tinh ý, lập tức ồn ào đùa theo cô ta.
Nếu mọi người đều ăn chắc hẳn Lăng Tâm cũng không giở trò gì được.
Vì không muốn làm mọi người mất hứng, Lâm Nhược và An Tiệp cũng đi tới. Lập tức có người vồn vã đưa hai miếng bánh đặc sản của thị trấn sang. Lâm Nhược cắn một miếng, mềm mềm mịn mịn, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon, hơn nữa, quay phim đến tận nửa đêm, quả thực cô cũng hơi đói bụng.
Miếng bánh to bằng ba ngón tay chỉ ăn vài miếng đã hết. Không ăn thì không sao, ăn vào rồi Lâm Nhược lại càng cảm thấy đói hơn.
An Tiệp kín đáo đưa miếng bánh trong tay mình sang.
Lâm Nhược đón lấy, hỏi: “Anh không ăn à?”
“Không thích đồ ngọt.” An Tiệp lắc đầu, “Em đừng ăn nhiều như vậy, trong lều của tôi có thứ ngon hơn.”
“Có thịt à?” Mắt Lâm Nhược sáng rực lên, ngày nào cũng ăn cơm hộp, cô sắp nhớ thịt đến chảy cả nước miếng rồi.
Trong mắt An Tiệp thoáng cười: “Gà quay, cùng với rượu trúc diệp thanh đặc sản của địa phương.”
“Quá tuyệt!” Lâm Nhược lập tức không chờ được nữa, cầm chiếc cốc giấy trên bàn, rót một cốc nước giơ lên với mọi người, “Tôi hơi mệt, về nghỉ trước, mọi người cứ ăn thong thả.”
“Chị Lâm Nhược, không cần để ý đến bọn em, chị cứ đi nghỉ đi ạ.”
Lâm Nhược uống hết cốc nước rồi cười gật đầu đứng dậy rời đi. Còn về chuyện An Tiệp cũng rời đi theo cô thì mọi người đều đã nhìn quen rồi.
Từ sau khi công khai quan hệ, hầu như lúc nào An thiên vương cũng dính lấy Lâm Nhược.
Hừ, càng thể hiện tình yêu nhiều thì càng nhanh chia tay hơn thôi! Trong lòng các nữ diễn viên vừa cảm thấy hâm mộ, lại vừa ghen đến cháy ruột.
Ngay khi Lâm Nhược quay người đi, Lăng Tâm liền lặng lẽ cầm chai nước vừa mở ở trên bàn, cất đi, trong mắt chợt lướt qua chút sung sướng.
Lâm Nhược đi thẳng vào lều của An Tiệp. Ánh mắt An Tiệp đầy ý cười, lấy mấy thứ hôm nay vừa mua về ra. Gà quay, thịt bò trộn cay Tứ Xuyên, gỏi tai lợn, còn có cả Trúc diệp thanh nữa.
Sau khi mua về, trừ gà quay, còn mấy món khác An tiệp đều cất trong thùng xốp, dùng đá giữ lạnh, nên bây giờ lấy ra ăn hơi mát mát lạnh lạnh rất ngon miệng.
“Toàn thịt là thịt! Ngon quá!!!” Lâm Nhược không hề khách sáo, đưa tay gắp một miếng gỏi tai lợn cho vào miệng, đôi mắt xinh đẹp híp lại như đường chỉ.
“Biết ngay là em thèm ăn thịt mà.” Giọng nói của An Tiệp đầy vẻ cưng chiều, “Thử ly trúc diệp thanh đi, mùi vị rất tuyệt.”
“An Tiệp, tôi phát hiện ra là anh không chỉ hiểu tôi bình thường đâu.” Lâm Nhược ăn một miếng thịt lại nhấp một ngụm rượu, thích thú không tả nổi.
An Tiệp chủ động phục vụ cô, xé gà quay, dùng dao nhỏ tách xương ra, đặt vào đĩa ở trước mặt Lâm Nhược, thậm chí còn không quên rót đầy rượu cho cô.
Mục đích à? Chỉ có trong lòng An thiên vương là biết rõ nhất!!!
Lâm Nhược ăn uống no say, lại cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, hầu như không muốn động đậy. Hơn nữa, không biết có phải do rượu trúc diệp thanh khá năng hay không, mà cô còn cảm thấy một ngọn lửa đang chậm rãi bốc lên trong bụng mình.
—o0o—
Tác giả: Các bạn muốn ăn thịt à? Thế thì đừng làm tàu ngầm nữa! Nếu không sẽ không có thịt ăn đâu!