Có người đã từng nói, chỉ có người đàn ông thực sự yêu bạn, mới có thể chụp hình bạn xinh đẹp quyến rũ ngay cả khi dáng vẻ của bạn bình thường nhất, bởi vì lúc chụp bạn, anh ấy rót vào đó tất cả tình cảm yêu thương sâu đậm của mình dành cho bạn.
Lâm Nhược không thích vào thời điểm không quay phim mà trên mặt vẫn còn nguyên lớp trang điểm, vì thế, chỉ cần thời gian nghỉ ngơi đủ dài, cô đều nhờ tiểu Lý tẩy trang giúp mình, quay trở về với khuôn mặt xinh xắn của mình, đồ trang sức cũng đều là những đồ nhã nhặn, chỉ cần không phải tạo hình tóc thì vài phút là tiểu Lý có thể xử lý xong.
Trong bức ảnh ngủ gà ngủ gật kia, Lâm Nhược để mặt mộc, nhưng ngũ quan của cô rất xinh xắn, lông mày như lá liễu, mũi cao thẳng, cánh môi như cánh hoa không tô mà đỏ, làn da trắng nõn phơn phớt hồng, đôi lông mi dày đen mướt tạo thành bóng râm nhàn nhạt trên khuôn mặt.
Các fan từng giây từng phút theo dõi weibo của An Tiệp và Lâm Nhược đều như phát điên, kêu gào ầm ĩ, tha thiết yêu cầu An Tiệp đăng thêm ảnh của An tẩu, thỏa mãn lòng xuân rục rịch đang trào dâng suy nghĩ muốn quỳ gối dưới gấu váy An tẩu của bọn họ.
Chỉ tiếc là An thần quá keo kiệt, sau khi đăng một tấm ảnh đó lên, liền kiên quyết không đăng tiếp cái nào nữa.
Các fan âm thầm oán giận, ham muốn độc chiếm của An thần với An tẩu quá mạnh mẽ gì gì đó, xem cũng không cho xem gì gì đó, thật sự chơi không đẹp gì hết. Sau đó, fan của Lâm Nhược cũng gào khóc, mặt mũi ướt đẫm nước mắt.
“Nữ thần, chị đẹp như thế không phải là nhân tạo đấy chứ?”
“Nữ thần, sao chị không nói gì cả? Chúng em đang gọi tên chị, chị có nghe thấy không?”
Mà một lần nữa, lại nằm trong top từ khóa tìm kiếm, không cần biết có phải đạo diễn Lâu bốc đồng để nữ chính biến thành diễn viên quần chúng hay không, chỉ cần có Lâm Nhược và An Tiệp ở đây, tỷ suất người xem của bộ phim này chắc chắn được đảm bảo.
Ngày hôm sau, công ty quản lý của Lâm Nhược cũng phát biểu ý kiến: “Những chuyện khác đều đã qua rồi, mong mọi người quan tâm đến tác phẩm của Lâm Nhược nhiều hơn.”
Câu nói này thoạt nhìn thì tưởng rằng muốn nói chuyện của Lâm Nhược và Lăng Tâm đã qua, nhưng rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa, một lần nữa thổi bùng lên trận gió đông cho Lâm Nhược.
Sau chuyện này, Lâm Nhược hoàn toàn trở thành cái tên nóng bỏng. Thịnh Thế Trường An còn chưa quay xong, thì các kịch bản khác cùng với lời mời tham dự chương trình giao lưu cùng ngôi sao đã ầm ầm gửi về cho Tạ Lâm.
Công ty cũng nhận ra tiềm lực cực lớn và viễn cảnh tươi đẹp của Lâm Nhược, lập tức ra quyết định để Tạ Lâm trở thành người đại diện riêng của Lâm Nhược, chỉ chuyên chịu trách nhiệm xử lý công việc của Lâm Nhược.
Công ty cũng không biết An Tiệp đã sắp xếp trợ lý riêng cho Lâm Nhược, nên hôm đó liền hạ lệnh cho Tạ Lâm đưa trợ lý theo, đi thẳng từ thành phố B đến thảo nguyên Ma La.
Tiến trình quay cũng đã gần đến hồi kết, nội dung của bộ phim còn phải quay khoảng năm sáu ngày nữa là xong, một vài cảnh riêng biệt sẽ quay rời sau.
Trừ việc là người đại diện của Lâm Nhược, Tạ Lâm cũng là chị em tốt của cô, nên cũng không làm phiền đoàn phim, thoải mái ở chung lều vải với Lâm Nhược. Về việc này, thì người duy nhất bị tổn thương lợi ích chỉ có mình An thiên vương.
Buối tối cuộn mình trong chăn, Tạ Lâm vô cùng chăm chú kéo kéo tay Lâm Nhược, hỏi: “Tiểu Nhược, chuyện của em và An thiên vương là thật đấy à?! Chậc chậc, chị vào giới này cũng ba bốn năm rồi, nhưng lần đầu tiên thấy An thiên vương quan tâm đến một người phụ nữ như thế! Ngay cả trợ lý riêng kiêm vệ sỹ cũng tặng cho em, không vừa đâu!”
“A Lâm nữ vương, không ngờ chị cũng có lúc bà tám như vậy!” Lâm Nhược lườm cô ấy một cái.
“Còn gì nữa! An thiên vương là ai nào, là nam thần của toàn dân, là người đàn ông mà bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước được gả cho anh ta! Đẹp trai phong độ nhiều tiền, quan trọng nhất là hoàn toàn giữ thân trong sạch không lăng nhăng gì.” Tạ Lâm bĩu môi, “Em nhìn đàn ông trong giới bây giờ xem, không phải đều là hôm nay thì hẹn hò với người này, ngày mai lại bị bắt gặp bước ra khỏi quán bar với người khác hay sao, ai có thể giống An thiên vương không hề có chút scandal nào chứ?!”
“Tiểu Nhược, nói thật đi! Có phải kiếp trước em cứu vớt cả dải thiên hà không mà kiếp này lại gặp được An thiên vương đối xử tốt với em thế hả?!” Tạ Lâm vừa nói vừa trêu chọc, nhưng trong mắt đầy sự vui vẻ cho người chị em tốt của mình. Dường như kể từ sau khi rời bỏ được tên rác rưởi Đổng Luân kia, mọi thứ của Lâm Nhược đều trở nên tốt đẹp vậy, cả tính cách cũng biến đổi khiến người ta yêu thích.
“Chị chết đi! Em ưu tú như thế này, sao không phải là vì anh ấy cứu vớt cả dải ngân hà nên mới gặp được em chứ?!”
“Nói vậy là hai người thực sự đến với nhau à?”
“Đeo bịt mắt vào đi ngủ đi, nhiều chuyện quá!” Lâm Nhược đưa bịt mắt cho Tạ Lâm, mình cũng đeo một cái vào rồi đi ngủ.
Thấy Lâm Nhược không muốn nói nhiều, Tạ Lâm cũng không hỏi gì nhiều nữa, nhưng thực sự vui mừng cho chị em của mình. Cô tin tưởng vào nhân phẩm của An Tiệp, nếu là anh ấy, chắc chắn có thể đem lại hạnh phúc cho tiểu Nhược.
Thịnh Thế Trường An vẫn tiếp tục quay, tuy trong lòng đám phóng viên ngoài kia đã ngứa ngáy như bị mèo cào, muốn lẻn vào trong đoàn phim phỏng vấn An thiên vương và Lâm Nhược, nhưng lần này dường như Lâu Kiều bốc hỏa rất lớn, gọi một cú điện thoại, điều một nhóm vệ sỹ khôi ngô tuấn tú đến trấn thủ ở đoàn phim, đừng nói là phóng viên, ngay cả một con ruồi lạ cũng đừng hy vọng bay vào được.
Lại nói, thân phận của Lâu Kiều cũng rất thần bí, mọi người chỉ nghe đồn rằng anh ta là thiếu gia của một gia đình có thế lực lớn nào đó, có điều cho tới bây giờ cũng chưa từng được chứng thực.
Nhưng chỉ một cú điện thoại đã có thể điều đến một nhóm vệ sỹ có thể so với vệ sỹ của khu Trung Nam Hải, thì thật sự không phải là số tiền mà người bình thường có thể bỏ ra được, huống chi, toàn bộ nhóm vệ sỹ đó đều vô cùng cung kính với Lâu Kiều.
Vì thế, trong suốt thời gian quay phim sau đó không còn ai dám ngo ngoe hó hé gì nữa, kể cả cô nàng diễn viên nào đó ham muốn dâng trào có ý đồ thử trèo lên giường của Lâu Kiều cũng lập tức sợ hãi mà dừng lại.
Nhưng trong thời gian này, oán niệm của An thiên vương khá lớn. Từ sau khi Tạ Lâm tới đây, cơ hội để anh có thể được ở riêng với Lâm Nhược gần như bằng không, chứ đừng nói đến chuyện bồi dưỡng tình cảm sâu thêm một chút.
Người đàn ông thèm mà không được thực sự rất kinh khủng.
Thấy ngày mai sẽ chuẩn bị đóng máy quay kết thúc công việc, Tạ lâm cũng đã sắp xếp dày đặc lịch trình kế tiếp của Lâm Nhược, thậm chí ngay cả vé máy bay quay về thành phố B cũng đã được đặt sẵn từ hai ngày trước, thực sự không còn một chút thời gian trống nào cả.
Rốt cuộc An thiên vương cũng bùng nổ!!!
An Tiệp bê đĩa nho đã được rửa sạch tìm đến Lâm Nhược vẫn đang ngồi hóng gió trên ghế xếp như mọi ngày, quả nhiên, Tạ Lâm đang ngồi bên cạnh lảm nhảm đọc lịch trình kế tiếp cho cô nghe. Cái gì mà tham gia chương trình, cái gì mà phim điện ảnh hẹn, biến hết đi!!!
“Tạ Lâm tiểu thư, đạo diễn Lâu tìm cô, hình như có chuyện gì đó muốn bàn bạc với cô, hình như là về bộ phim tiếp theo của Lâm Nhược. Nghe nói là của đạo diễn Trần An.”
Đạo diễn Trần An tuyệt đối là đạo diễn giỏi số một của nghiệp phim ảnh, phim của ông luôn khiến những đạo diễn khác có phi ngựa cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, phim điện ảnh của đạo diễn Trần An chắc chắn luôn đi kèm với nhà chế giỏi, đội ngũ giỏi, nếu Lâm Nhược có thể thông qua Lâu Kiều bám lấy sợi dây của đạo diễn Trần An, có thể nói là lên hàng ngũ ngôi sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, chưa biết chừng còn có thể được phong ảnh hậu!
“An thiên vương, đạo diễn Lâu ở đâu? Tôi qua ngay!” Tạ Lâm lập tức đóng lịch trình trong tay lại, kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, bình tĩnh nói.
“Trong lều của cậu ấy.”
An Tiệp cười vô cùng thân mật tự nhiên, Tạ Lâm không chút nghi ngờ, quay sang nói với Lâm Nhược một tiếng rồi đi mất. Đi đến lều của Lâu Kiều tìm Lâu Kiều thôi!!!
Lâm Nhược uể oải nhướng mày nhìn An Tiệp: “Đạo diễn Lâu tìm A Lâm thật à?”
An Tiệp khom người hôn lên mà Lâm Nhược một cái, ngồi xuống bên cạnh đút nho vào miệng Lâm Nhược rồi mới nói: “Chắc là không tìm.”
Khóe môi Lâm Nhược giật lên hai cái: “Nếu em nhớ không nhầm, thì bây giờ đang là thời gian tắm rửa của đạo diễn Lâu?!”
“Hình như vậy!” An Tiệp gật đầu như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bóc nho cho Lâm Nhược ăn.
Dường như An thiên vương rất yêu thích công việc đút đồ ăn cho Lâm Nhược này.
Lâm Nhược cắn nho, đồng thời cắn nhẹ vào đầu ngón tay trắng nõn mang theo vị nho chua chua ngọt ngọt của An thiên vương: “Đồ xấu xa đen tối!”
Nói xong chính cô cũng cười ha hả: “Tính cách của A Lâm và đạo diễn Lâu cùng một phom, đã xù lông lên thì ngay cả ông trời cũng không thèm nể mặt. Nếu hai người họ mà đối đầu nhau, thì có trò vui để xem rồi!”
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0