Lạc Thần Tái Sinh

Chương 4: Ảo giác của An Tiệp



Vì là vai nữ 2 nên Lâm Nhược được đối xử không tệ, cô ngồi cùng xe với ba diễn viên khác, không quá rộng rãi nhưng ít ra cũng không phải chen chúc như mấy xe khác.

Bay hơn ba tiếng đồng hồ, lại ngồi tiếp thêm tám tiếng xe ô tô nữa, tất cả mọi người đều có vẻ vô cùng mệt mỏi. Các diễn viên đều có trợ lý đi theo nhưng các trợ lý đó cũng bận ngược bận xuôi lo liệu đủ thứ chuyện. Trước kia danh tiếng của Lâm Nhược không được tốt lắm, nên chỉ có mỗi người đại diện Tạ Lâm là chị em tốt của cô là còn nhớ đến cô. Có điều, nghệ sỹ trong tay Tạ Lâm cũng không chỉ có một mình cô, những người khác cũng cần được quản lý chăm sóc.

Lâm Nhược vứt cái túi nhỏ đựng hai bộ quần áo sang một bên, mệt mỏi vặn người. Tuy nơi này hơi hoang vắng một chút, nhưng trời cao mây trắng, không khí vô cùng trong lành, mát mẻ.

Thảo nguyên Ma La không được phát triển thành khu du lịch nên xung quanh cũng không có hàng quán gì, muốn mua đồ đều phải lái xe hơn hai tiếng vào trong nội thành, thế nên lần này mọi người đều phải ở lều vải.

Lâm Nhược đưa mắt nhìn một vòng, An Tiệp và Lâu Kiều cũng không có mặt ở đây, mà diễn viên đảm nhiệm vai nữ số 1, Trưởng Tôn Hoàng Hậu, vẫn còn chưa lộ mặt.

Lại nói, với các đạo diễn khác, trước khi phim được bấm máy chắc chắn sẽ tổ chức một buổi họp báo để giới truyền thông đưa tin về bộ phim sắp quay, nhưng Lâu Kiều lại vẫn cứ như mấy năm trước, hoàn toàn không đầu tư tuyên truyền về bộ phim, mà lôi thẳng đoàn làm phim đi quay đi chụp.

Có điều, sau buổi thử vai hôm trước, tin An Tiệp xuất hiện nhận vai nam chính được lan truyền nhanh chóng, cũng vì vậy mà Thịnh Thế Trường An đã sớm được mọi người bàn tàn xôn xao, luôn nằm trong top tìm kiếm trên mạng.

“Lâm Nhược tiểu thư, lều vải của cô dựng xong rồi, để tôi mang hành lý giúp cô.”

“Cảm ơn, tôi tự cầm được rồi.” Lâm Nhược cười, nói: “Cậu là trợ lý đạo diễn đúng không?”

“Đúng rồi, không ngờ Lâm Nhược tiểu thư cũng nhớ tôi. Hôm thử vai cô diễn quá tuyệt vời, bây giờ nghĩ lại mà tôi vẫn nổi hết cả da gà đây này.” Trợ lý trẻ nói chuyện rất thoải mái.

“Ha ha, cảm ơn cậu.” Lâm Nhược không ngạc nhiên lắm, cũng không khiêm tốn chối đẩy, chỉ ung dung gật đầu cảm ơn.

Nhưng vì vậy mà trợ lý trẻ lại cảm thấy thích cô hơn vài phần, nhiệt tình thu dọn lều vải giúp Lâm Nhược.

“Lâm Nhược tiểu thư, điều kiện quay phim ở đây có lẽ sẽ khá vất vả, khó khăn, nếu cô cần gì thì cứ đến tìm tôi. Còn nữa, ở bên dãy núi bên kia có một suối nước nóng thiên nhiên, nếu cần tắm rửa, Lâm Nhược tiểu thư cứ qua đó là được.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Ánh mắt trợ lý trẻ như tỏa sáng, Lâm Nhược tiểu thư không chỉ giỏi diễn xuất mà cư xử cũng lễ độ, nhã nhặn, thật không biết lúc trước đám phóng viên giải trí làm ăn kiểu gì mà viết Lâm Nhược tiểu thư chẳng khác nào mấy người phụ nữ thô lỗ, ngông cuồng như vậy chứ, đúng là không có mắt.

Ngồi xe cả một ngày quả thật không dễ chịu gì, nhưng hiện giờ chắc hẳn ở chỗ tắm rất đông người, Lâm Nhược cũng không muốn tham gia vào khu vực ‘sầm uất’ đó. Vừa rồi cô có nhìn thấy ở bên cạnh thảo nguyên có một cánh đồng hoa rất đẹp.

Giờ đang là mùa hè, nhưng ở trên thảo nguyên Ma La, ánh mặt trời lại không hề nóng cháy chút nào. Lâm Nhược thoa chút kem chống nắng, đội mũ che nắng rồi đi ra khỏi lều vải.

Những nữ diễn viên khác sợ ánh nắng làm đen da nên hầu như đều tránh ở trong lều, trừ các nhân viên đang dàn dựng bối cảnh ở ngoài ra thì rất khó nhìn thấy những người khác.

Mỗi khi đi qua các nhân viên trong đoàn, Lâm Nhược đều lễ độ gật đầu chào, những người này cũng biết cô chuẩn bị diễn vai nữ 2 nên thái độ cũng rất khách sáo.

Lâm Nhược đi thẳng sang bên kia, ở đó có một sườn dốc thoai thoải, được tô điểm bởi cả một cánh đồng hoa dại màu tím, màu vàng, màu hồng, nhìn vô cùng dễ chịu.

Dù sao hiện giờ cô còn chưa nổi tiếng, không có đám paparazzi bám theo đoàn làm phim nên cũng không sợ bị tung ra tin đồn xấu gì.

Lâm Nhược thoải mái nằm xuống sườn dốc, úp mũ lên mặt, toàn thân được tắm trong ánh nắng ấm áp, mùi hoa dại thơm dịu nhẹ thoáng bay vào mũi, từng làn gió khe khẽ thổi qua, thích thú không tả nổi.

Lâm Nhược nằm hưởng thụ thỏa thích, rồi ngủ quên lúc nào không biết. Khi cô nghe có tiếng bước chân vang lên bên tai, giật mình tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã sắp khuất dần sau núi, bảo sao đang ngủ lại thấy lành lạnh.

Cô ngồi dậy, nhìn thấy An Tiệp đang xỏ hai tay vào túi quần, đầu hơi cúi, chậm rãi bước về phía này.

Bốn mắt nhìn nhau, An Tiệp hơi ngẩn người một chút, dường như anh cũng không nghĩ là có người ngủ ở ngay sườn dốc này, có điều, anh cũng chỉ ngẩn người ra một giây thôi: “Xin lỗi, tôi có làm phiền cô không?” Giọng nói trầm thấp, lịch thiệp, chứa đầy vẻ mê hoặc.

“Không sao, tôi cũng vừa mới tỉnh xong.” Lâm Nhược cười khẽ, vỗ vỗ quần áo cho rơi hết cỏ dại dính trên người xuống, rồi gật đầu với An Tiệp.

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”

“Có lẽ thế, ai biết được.” Lâm Nhược nhún vai, đưa tay ra trước mặt An Tiệp rất tự nhiên, “Hình như trong phim có khá nhiều cảnh diễn đôi của chúng ta, đến lúc đó, mong An thiên vương chỉ giáo nhiều hơn.”

Đối với những người phụ nữ không cố tình tiếp cận mình, thái độ của An Tiệp khá hữu hảo, anh cũng đưa tay ra, bắt tay Lâm Nhược, nói: “Chỉ giáo thì không dám, mọi người cùng học hỏi nhau thôi.”

Ở ngoài đời, khi tiếp xúc với mọi người, An Tiệp luôn giữ vẻ lịch thiệp, hữu hảo, nhưng vẫn có chút xa cách, vừa không để người ta cảm thấy mình bị lạnh nhạt, nhưng cũng khiến người ta không dám tùy tiện đến gần.

“An thiên vương khiêm tốn quá. Tôi đi trước, không làm phiền anh nữa.” Lâm Nhược thu tay lại rồi quay người bước đi.

Nhìn theo bóng cô, cuối cùng An Tiệp cũng nhớ ra, đúng là họ đã từng gặp nhau, ở cửa thang máy của công ty giải trí Tinh Tế.

Ngày đó vô tình chạm mặt, hôm nay lại thoải mái bước đi, cô có vẻ thông minh hơn mấy người phụ nữ khác một chút, cũng biết chơi trò lạt mềm buộc chặt.

Khóe môi An Tiệp khẽ cong lên cười giễu cợt, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời lặn ở chân trời. Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã 5 năm rồi, nếu cô ấy còn sống, chắc chắn vai nữ chính của phim này sẽ thuộc về cô nhỉ. Có điều, với tính cách của cô, chưa biết chừng sẽ còn thích vai nữ số 2 tính cách rõ ràng phóng khoáng hơn ấy chứ. Người con gái bốc đồng, tùy hứng ấy…

Bàn tay trái nhét trong túi quần của An Tiệp bất giác siết chặt lại!

Ngày hôm sau, toàn bộ đoàn làm phim bận rộn khai máy, vai nữ chính thần bí rốt cuộc cũng xuất hiện, tiểu thiên hậu Lăng Tâm đang nổi tiếng, còn được ưu ái đặt biệt hiệu là tiểu Tạ Thiến.

Các cảnh tiền kỳ đều là cảnh quay chiến trường, nên hầu như không có phân đoạn cho vai diễn Trưởng Tôn Hoàng Hậu của Lăng Tâm, có điều cô ấy vẫn đến đoàn kịch vào đêm hôm qua. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mục đích của cô ấy, có người khinh bỉ, cũng có người ghen tị, vì thái độ của An thiên vương đối với cô ấy quả thực không giống với những người khác.

Lâm Nhược không mấy quan tâm đến những chuyện này, cô ngồi yên để thợ trang điểm hóa trang giúp mình, sau khi trang điểm xong mới khoác áo giáp mềm và áo choàng lên, còn chỗ nào cần chỉnh sửa thì thợ trang điểm lại chỉnh tiếp.

Nhìn nữ tướng quân Lâm Nhược oai phong mạnh mẽ trước mặt, thợ trang điểm tiểu Lý thực sự muốn ôm lấy ngực ngã xuống đất vì ngây ngất.

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.