An Tiệp vẫn luôn là người rất kín đáo, hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt như thế này.
Lâu Kiều ngẩn người một giây rồi nhoẻn miệng cười, đưa tay lên vỗ vai An Tiệp: “Anh em đứng về phía cậu!”
Buổi trưa, mọi người dựng một cái lều che nắng để ăn trưa. Lâm Thiên có thân hình cao ráo cộng với khuôn mặt tuấn tú hiển nhiên khiến những người khác trong đoàn phim để ý.
Có điều, vì Lâm Thiên nhập ngũ, không giống những nhà chính trị hay xuất hiện trên tin tức báo chí, hơn nữa Lâm gia luôn rất khiêm tốn kín tiếng, thế nên dù mọi người thầm suy đoán trong lòng rất nhiều khả năng, nhưng cũng không đoán ra được thân phận của Lâm Thiên là gì.
Hiện giờ An thiên vương là của Lâm Nhược, đạo diễn Lâu dường như không có hứng thú với mấy cô diễn viên thích dùng quy tắc ngầm, hơn nữa tính cách còn rất nóng nảy đáng sợ. Việc Lâm Thiên đến đây rõ ràng đã khiến tinh thần của các nữ diễn viên trong đoàn cao vọt lên như đánh tiết gà.
Không ít các cô diễn viên mượn cớ mượn thứ này thứ kia để thường xuyên lắc qua lắc lại như ẩn như hiện trước mặt Lâm Thiên, ngắm nhìn Lâm Thiên… Có điều, mọi sự chú ý của Lâm Thiên đều đặt ở cô em gái cưng của mình, hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt quyến rũ như làn thu thủy của các nữ diễn viên.
Nhìn Lâm Thiên đang chăm chú gọt hoa quả cho mình, Lâm Nhược không nhịn được liền bật cười.
“Bé út, cười gì thế?” Lâm Thiên không hiểu gì, tiếp tục chiếm lấy vị trí của An thiên vương, gắp thức ăn cho Lâm Nhược.
“Cười ai đó không biết lãng mạn, uổng phí hào quang của chính mình!” Lâm Nhược vặn người đứng dậy, đi sang kéo tay An Tiệp nói: “Chúng ta đi xem nướng dê đi.”
An Tiệp cười: “Anh lấy cho em một xiên nhỏ, em tự nướng nhé.”
Hai người cứ vừa nói vừa đi xa.
Lâm Thiên cầm quả quýt trong tay, nhìn Tạ Lâm vừa lập tức ra vẻ vô tội cúi đầu xem notepad, lại nhìn sang Lâu Kiều đang chống cằm ngồi trên ghế xếp ngủ gà ngủ gật, lại thêm hai người Đại Binh Tiểu Ất cùng ngẩng đầu lên ra vẻ xem thời tiết, mặt anh ta không chút cảm xúc nào, tách quýt ném vào miệng, “Thằng nhóc thối, thèm ăn đòn!!!” Dứt lời liền đứng dậy đi theo.
“Lâm đại ca, ngoài kia nóng lắm.” Lâu Kiều hơi hé mắt, thong thả nói.
Còn chưa kịp nói gì đã thấy Lâu Kiều lên tiếng: “Không phải ai đeo kính mắt cũng đều giống trí thức tài giỏi. Không cận thị mà đeo kính cái quái gì chứ, không thấy vướng à?”
“Ha, tôi nói này, sao anh nhỏ nhen thế hả?” Tạ Lâm đặt notepad xuống, “Chỉ lỡ nhìn thấy anh đang tắm thôi mà, cũng chẳng thêm miếng mỡ bớt miếng thịt nào của anh, có gì ghê gớm đâu chứ? Làm gì mà cứ nhảy lên như phụ nữ vậy, so đo tính toán!” Nói xong cô lườm anh ta một cái.
“Chỉ lỡ nhìn thấy tôi tắm à?” Lâu Kiều trợn trừng mắt lên, “Bình thường phụ nữ mà nhìn thấy đàn ông tắm đều lẳng lặng đi ra ngoài, còn cô thì sao? Không ra ngoài đã đành, còn xem rất chi là thoải mái. Xem đã đành, lại còn chảy nước miếng! Cô có phải là phụ nữ không thế?”
“Tôi không phải thì anh phải à!” Tạ Lâm làu bàu cất notepad đi, vừa quay người định rời đi vừa lẩm bẩm, “Bà đây không thèm chấp với cái loại người tự ti vì chim nhỏ như anh.”
“Phụt!” Tiểu Ất phì cười.
Ánh mắt như lưỡi dao của Lâu Kiều lập tức phóng tới, Tiểu Ất vội bịt miệng lại chạy trốn nhanh như chớp. Đại Binh bình tĩnh gật đầu với hai người rồi cũng chạy theo.
Lâu Kiều bước dài vài bước đến, túm lấy vai Tạ Lâm, đưa tay gỡ kính mắt của cô ấy xuống, gằn từng chữ một: “Khốn kiếp, có gan thì cô lặp lại lần nữa xem!”
“Sao hả? Còn không cho người ta được nói thật nữa à?! Có còn luật pháp nữa không thế?” Tạ Lâm cũng nổi cáu, “Anh tưởng rằng anh có vệ sỹ thì giỏi lắm à?! Muốn đánh tôi à?! Đến đây, đánh vào mặt đây này!”
Từ bé đến giờ đúng là Lâu Kiều chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, nhìn thấy khuôn mặt hất lên đến gần mình, anh ta lại ngẩn người ra.
Tạ Lâm thừa lúc anh ta không để ý, nhấc đôi giày mềm độn đế rất dày lên, đạp một cước xuống chân Lâu Kiều, sau đó hất cằm nghênh ngang bỏ đi.
“AA! Đồ đàn bà bạo lực!!!” Lâu Kiều khập khiễng nhảy lò cò về ghế của mình, đau đến mức chân giật giật lên.
Anh ta là thư sinh hàng thật giá thật, không phải người có chỉ số bạo lực khủng khiếp như An thiên vương, bị đấm vài cái đá vài cái cũng không sao.
“Thiếu gia, có cần dạy dỗ cô ta một chút không?” Vệ sỹ xí xớn chạy tới hỏi.
Lâu Kiều ngớ người ra một chút, đúng là anh ta đang rất giận dữ, nhưng nếu thật sự ra tay dạy dỗ một người phụ nữ thì hình như không được hay lắm nhỉ?
“Cậu lui ra đi, tự tôi sẽ xử lý cô ấy.”
Đúng là Tạ Lâm chạy đi vì tức giận thật, nhưng càng chạy trong lòng cô càng luống cuống. Lâu Kiều là đạo diễn nổi tiếng, nhất cử nhất động đều vô cùng có trọng lượng ở trong giới. Anh ta hẳn sẽ không nhỏ nhen đến mức chỉ vì chuyện nhỏ đó mà chèn ép Lâm Nhược và cô đâu nhỉ?! Quan trọng nhất là Lâm Nhược. Hiện giờ sự nghiệp của cô ấy đang khởi sắc, nếu chỉ vì cô nhất thời bốc đồng mà phá hỏng hết thì cô thực sự sẽ vô cùng áy náy với chị em tốt của mình. Vậy có cần quay lại xin lỗi không?
Thấy Tạ Lâm đi tới, sắc mặt còn có vẻ không ổn, Lâm Nhược cầm cây chổi phết dầu ăn, đứng thẳng người hỏi: “Sao A Lâm nữ vương lại mang vẻ mặt mẹ kế thế kia? Đang u sầu gì đấy?”
Tạ Lâm nhăn nhó: “Em còn có tâm trạng mà trêu chị nữa. Em không biết đâu, chị vừa mới không kìm chế được, đánh Lâu Kiều rồi. Em nghĩ liệu anh ta có chèn ép chúng ta để trả thù riêng không?”
“Đánh đạo diễn Lâu á?” Lâm Nhược nhướng mày.
“Ai bảo anh ta nhỏ nhen, chỉ nhìn thấy anh ta tắm thôi mà anh ta cũng để bụng rõ lâu, còn nhí nha nhí nhéo công kích bản thân chị nữa.” Tạ Lâm bĩu môi, “Anh ta thù dai như vậy, hẳn sẽ trả thù chúng ta nhỉ? Thôi thôi, để chị quay lại cúi đầu xin lỗi anh ta là được! Sự nghiệp của em đang khởi sắc, không thể gặp khó khăn chỉ vì chút chuyện nhỏ này được.”
“Chị lo quá nên bị rối đấy. Yên tâm, đạo diễn Lâu không phải người như thế.” Lâm Nhược đưa cây chổi trong tay cho Tạ Lâm, “Có muốn thử phết dầu ăn không? Vui ra phết.”
“Anh ta sẽ không trả thù thật sao?” Tạ Lâm đón lấy cây chổi, nhưng vẫn lo lắng. Bản thân cô thì không sao, nhưng không thể liên lụy cả Lâm Nhược được.
An Tiệp lấy khăn lau tay cho Lâm Nhược: “Lâu Kiều đối xử với cô không tệ nhỉ?”
Khóe môi Lâm Nhược cong lên, An thiên vương lại muốn đổ thêm dầu vào lửa rồi!
“Đúng là rất tốt ấy chứ.” Lâm Nhược hùa theo.
“Hả?” Tạ Lâm ngẩn người không hiểu gì.
An Tiệp lại nói tiếp: “Thời gian cô tới đoàn phim cũng không phải là ngắn, cô đã thấy Lâu Kiều gần gũi với phụ nữ xung quanh bao giờ chưa? Hơn nữa, trừ lúc làm việc, bình thường cậu ta rất lười nói chuyện với người khác, chứ đừng nói là cố tình nói mấy lời độc địa để trêu chọc cô.”
Nghĩ lại một chút, Tạ Lâm cũng cảm thấy hình như đúng là có tốt thật, nhưng đó cũng không thể trở thành lý do khiến Lâu Kiều luôn luôn gây sự với cô được!
An Tiệp chỉ nói vừa đủ, không nói thêm nữa. Lâm Nhược cười mà không nói gì, lén dựng ngón cái với An Tiệp.
An Tiệp mỉm cười với cô.
Bạo Long Lâu Kiều vs Nữ Vương Tạ Lâm, tiết mục này mới thực sự đặc sắc.
Lâm Nhược mang theo nụ cười vô tội lại chắc chắn có vẻ hả hê, tập trung xoay xoay mấy xiên thịt dê.
Hình như từ trước tới giờ A Lâm nữ vương chưa từng yêu ai nhỉ? Ôi chà, mấy vụ như mối tình đầu gì gì đó, thực sự là cầu không được, cầu không được!
Lâu Kiều ngồi trên ghế, bôi thuốc lên mu bàn chân. Người đàn bà bạo lực, đạp gì mà mạnh thế, tím bầm hết cả rồi! Còn dám nói anh ta chim nhỏ nữa, nhỏ chỗ nào?!
“Au! Sao tự dưng lại cảm thấy như có gió lạnh thế nhỉ?” Lâu Kiều nhìn trái nhìn phải một chút, bên ngoài mái hiên, ánh mặt trời chói chang tỏa khắp nơi. Ảo giác, là ảo giác!