Hai hôm nay dường như Lâm Nhược càng lúc càng hay buồn ngủ, sáng toàn ngủ thẳng đến lúc mặt trời chiếu rát mông mới tỉnh dậy.
“Dậy rồi à?” Giọng nói dịu dàng của An Tiệp vang lên bên tai.
Ánh mắt đang mơ mơ màng màng của Lâm Nhược lập tức mở to ra.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu hiếm có này của cô, lòng An Tiệp mềm mại như chảy ra thành nước.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lâm Nhược: “Biến thành con heo nhỏ từ bao giờ thế này, ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh dậy kìa.”
Giữa trưa?! Lâm Nhược quay đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường, quả nhiên đã hơn 11h, thảo nào cô cảm thấy bụng hơi đoi đói.
Không phải!!! Lâm Nhược ngồi bật dậy: “An Tiệp, không phải chứ? Anh không phải đi làm à? Sao lại quay về?”
“Vào thời điểm này, lẽ ra em phải càng thấy cảm động mới đúng chứ?”
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà! Nam chính bỏ lại tất cả công việc của
mình quay về để ở bên cạnh nữ chính. Chưa nói đến chuyện nữ chính sẽ cảm động lấy thân báo đáp, nhưng ít ra cũng phải ôm ấp hôn hít một cái chứ! Sao trọng điểm mà cái người này nhà anh chú ý lại cứ khác người vậy?!
An thiên vương chợt thấy rất bi thương.
“Cảm động thì ít, mà cảm giác đói bụng thì vô cùng mãnh liệt.” Lâm Nhược
nhăn mặt nhăn mũi ôm bụng, nơi đó đang kêu rột rột rất to, rất đáng
thương.
An Tiệp bó tay: “Mau dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn cơm trưa thôi, heo con Lâm.”
Lâm Nhược cười hi hi rồi giang rộng hai tay: “Ngủ mệt rồi, không muốn cử động, anh thay quần áo giúp em đi.”
An Tiệp thở dài, anh còn nhớ có fan hâm mộ bình luận trên weibo một câu gì nhỉ? À, là tiểu yêu tinh hành hạ người khác. Biết rõ anh khao khát cô
đến mức nào mà còn dám quyến rũ anh không chút nể nang như thế. Mà ức
chế nhất là dưới nhà đã bày đầy một bàn thức ăn, ông nội còn đang chờ họ xuống ăn cơm nữa. Muốn làm gì đó, lại không đủ thời gian để làm, cảm
giác này thật sự vô cùng ức chế.
An Tiệp lấy quần áo vú Trương chuẩn bị sẵn ở bên cạnh sang, cởi váy ngủ của Lâm Nhược rồi thay cho cô.
“Ha ha ha ha!” nhìn bộ dạng kìm nén của An Tiệp, rốt cuộc Lâm Nhược cũng
không nhịn được cười, liền lăn ra cười lăn cười lộn trên giường.
“Còn cười nữa, nếu không phải vì ông nội đang chờ dưới nhà ăn, để xem anh xử em thế nào!!!” An Tiệp ôm ngang eo Lâm Nhược, tránh để cô cười hăng quá lại ngã xuống đất.
“Được rồi được rồi, em sai rồi.” Lâm Nhược nhịn cười, bò dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
An Tiệp ngồi bên giường, đưa tay lên day day mi tâm.
Lâm Nhược ngậm bàn chải đánh răng bước ra, thấy trên mặt An Tiệp đầy vẻ mệt mỏi.
Khi anh đi tới đây còn phải dự một cuộc họp trực tuyến ngay ở sân bay.
Trong cuộc họp có một số nghị quyết quan trọng, cũng cần anh phải quay
về ngay xế chiều hôm nay để họp quyết định thêm lần nữa.
Trong mắt Lâm Nhược ngập tràn nụ cười, vì cô cần có người ở bên cạnh, nên
người đàn ông của cô liền vội vàng trở về từ ngàn dặm xa xôi, thậm chí
có thể chỉ được ở đây có mấy tiếng đồng hồ.
Lâm Nhược rửa mặt sạch sẽ xong, vò khăn nước ấm rồi mang ra nhẹ nhàng rửa mặt cho An Tiệp.
An Tiệp chống tay xuống giường, hưởng thụ sự chăm sóc thân mật của Lâm Nhược.
“Lần sau nếu không được nghỉ hơn 2 ngày thì đừng về vội như vậy nữa. Cơ thể mệt mỏi kiệt sức, người khó chịu cũng là anh.”
Lâm Nhược vào toilet vò khăn, An Tiệp đi theo vòng tay ôm cô từ đằng sau,
trầm giọng hỏi: “Vậy em sẽ không khó chịu, không xót xa sao?”
“Nếu không xót xa thì ai thèm quan tâm anh sống hay là chết chạy một ngày
mấy nghìn cây số đi về chứ?” Lâm Nhược lườm anh một cái, đẩy tay An Tiệp ra, treo khăn mặt lên rồi đi ra khỏi toilet.
An thiên vương bám theo sau cô như cái đuôi, cùng vào cùng ra.
“Đi thôi, xuống nhà ăn cơm. Đói chết mất.”
“Anh xem đoạn clip quay em thử vai phim mới của đạo diễn Trần An rồi, bao giờ thì tới đoàn phim?”
Lâm Nhược nhướng mắt nhìn An Tiệp, cười nói: “Anh chắc chắn em sẽ nhận được vai đến thế sao?!”
“Phàm là vai diễn mà bà xã anh đã nhìn trúng, thì không thể có chuyện không xử lý tốt được.” An Tiệp đắc ý nói.
Lâm Nhược nghiêng đầu nghĩ một chút, hình như đúng thế thật. Ít ra đến thời điểm hiện tại, đúng là chỉ có vai cô không muốn diễn, còn chưa có vai
nào cô không xử lý được.
“Đói rồi đúng không, mau tới ăn cơm đi, đều là món cay Tứ Xuyên mà em thích đấy.”
Cá hấp, thịt bò hầm, thịt lợn hấp, gà bát bảo cung đình, đậu phụ ma bà,
salad khoai tây thái sợi. Tuy chỉ là mấy mon gia đình, nhưng đủ cả sắc,
hương, vị, ngửi mùi đã chảy nước miếng. Quả nhiên, đầu bếp nhà chính làm món Tứ Xuyên là tuyệt nhất. Bữa này Lâm Nhược ăn rất no, nên sau khi ăn xong cũng chẳng muốn cử động nữa.
An Tiệp bay lúc 1h30 chiều, ăn cơm xong là phải đi ngay.
“Anh cảm thấy hình như dạo này em ăn nhiều hơn đấy.” An Tiệp nhéo nhéo má Lâm Nhược, nói.
Lâm Nhược lười biếng dựa vào ghế salon, thoải mái đến mức chẳng muốn nhấc
mí mắt lên nữa: “Là vì đầu bếp trong nhà quá giỏi mà, lại nói, em còn
chưa uống canh xương hôm qua phu nhân tặng đâu, không biết có bị hỏng
không nữa.”
“Heo con Lâm, em cũng ghê gớm thật, canh mẹ anh đưa cho mà dám không uống, coi chừng mẹ mà biết được, mẹ đánh em đấy!”
“Hôm qua về nhiều chuyện quá nên quên mất mà, anh không được làm phản quân đâu đấy!”
Hai người đang nói chuyện thì vú Trương bước vào: “Cửu thiếu, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn vú Trương.”
“Cửu thiếu khách sáo với vú Trương làm gì. Vú Trương xin phép lui xuống
trước.” Vú Trương cười tươi như hoa, Cửu thiếu vừa đẹp trai lại vừa nho
nhã lễ độ, quan trọng nhất là bà có thể nhìn ra được, Cửu thiếu thật
lòng thật dạ đối xử tốt với Lâm Nhược tiểu thư. Hai người đứng bên nhau
đúng là một đôi trời sinh.
“Ôi!’ Lâm Nhược lắc đầu thở dài, “Em đã tuyệt vọng với cái thế giới chỉ biết đến vẻ ngoài này rồi!!!”
An Tiệp khẽ cười: “Anh đi đây.”
“Ừm, anh đi đi. Em ngủ trưa một tí đã, buồn ngủ chết đi được.”
“Mấy ngày này rảnh rỗi thì xem lịch nhiều một chút. Anh phải đi rồi, bai
bai.” An Tiệp khom người hôn nhẹ vào khóe môi Lâm Nhược rồi mới dùng
dằng đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Nhược buồn cười, không phải là sinh nhật ai đó sắp tới sao, còn mặt dầy cố tình nhắc nữa chứ.
Lâm Nhược lười lên lầu nên nằm luôn trên ghế salon sưởi nắng rồi ngủ trưa.
Tạ lão đi xuống đắp cho cô một tấm chăn mỏng, sau đó mới đi sang phòng đọc sách bàn bạc công việc cùng thư ký. Du gia muốn nuốt gọn Tạ gia, cũng
phải xem bọn họ có khẩu vị lớn như vậy không đã!
Không biết có phải do về đến nơi ở quen thuộc của mình hay không mà gần đây
Lâm Nhược vô cùng lười biếng, càng chẳng muốn cử động nữa, ngay cả lúc
đi câu cá cùng ông nội cũng đều ngủ gà ngủ gật.
Thảnh thơi ở Tạ gia vài ngày, thi thoảng Lâm Nhược cũng muốn đọc tài liệu
giúp ông nội nhưng ông nội chỉ bảo cô nghỉ ngơi, học một chút căn bản
trước đã.
Mấy ngày sau, cuối cùng Tạ Lâm cũng gọi điện thoại tới. Kịch bản “Tận Thế”
được chuyển tới tay Tạ Lâm mấy hôm rồi, ngay cả chuyện ký hợp đồng gia
hạn của công ty cũng tạm thời hoãn lại.
Còn không đầy một tháng nữa sẽ phải đến đoàn phim, trước đó sẽ chụp ảnh
phục trang, học thuộc kịch bản, rồi dự họp báo để thông báo bấm máy phim điện ảnh mới nữa. Một loạt công việc nối tiếp nhau, những ngày nghỉ
ngơi của Lâm Nhược xem như hoàn toàn chấm dứt.
Tạm biệt ông nội, Lâm Nhược ngồi trên xe của Tạ Lâm, quay về thành phố.
“Lâm Tiểu Nhược, em giỏi đấy nhỉ?!!! Hóa ra ông nội em là Tạ lão giàu có
nhất thủ đô, vậy mà không để lọt chút tin tức nào ra ngoài.” Khi nghe
Lâm Nhược nói trong điện thoại, bảo cô tới Tạ gia ở ngoại thành đón cô
ấy, Tạ Lâm thực sự rất kinh ngạc.
“Nói chính xác thì là ông ngoại.” Lâm Nhược uể oải dựa vào ghế nói: “Em bỏ nhà trốn đi mà, làm sao để lộ thân phận được.”
“Nhưng mà… Tạ gia ở thủ đô chỉ có một cô con gái duy nhất bỏ nhà gả vào Lâm
gia, gia tộc có tiếng trong giới quân nhân, chẳng lẽ mẹ em…”
“Đúng như chị nghĩ.”
“Xin phép cho chị chửi thề một câu, đậu xanh rau má!!!” Tạ Lâm kích động,
“Lâm Tiểu Nhược, thân phận của em hiển hách như vậy mà để lộ ra ngoài
thì sẽ làm cả giới giải trí chấn động mất!!! Nói đi, sao không ngoan
ngoãn mà làm đại tiểu thư, lại chạy ra ngoài chịu khổ làm gì hả?! Hồi
học Đại học, cô còn chẳng có tiền mà ăn mì tôm nữa.”
“Trong nhà ép duyên, bực bội, nên bỏ trốn.”
“Hả?!” Tạ Lâm sững sờ, “Em có hôn ước à? Vậy An thiên vương làm thế nào? Bây
giờ An phu nhân đã ồn ào rồi, nếu biết em có hôn ước nữa chắc sẽ làm ầm
lên mất.”
“Ha ha, không đâu.” Lâm Nhược cười gian xảo, “Ôi, thực sự em còn rất chờ
mong ngày em được tự giới thiệu với An phu nhân ấy chứ.”
“Không à?” Tạ Lâm chợt hiểu ngay, “Lâm Tiểu Nhược, không thể nào!!! Chồng chưa cưới của em chính là An thiên vương sao?! Phì phì, cái cuộc sống phiền
phức này, còn máu chó hơn cả phim truyền hình nữa.”
“Phải rồi.” Tạ Lâm chuyển chủ đề khác, “Mấy hôm nay em có xem tin tức không?
An Tiệp đã tổ chức họp báo tuyên bố chính thức rời khỏi giới giải trí
rồi.”
“Em có thấy.” Lâm Nhược gật đầu, “Fan của anh ấy cũng không tồi.”
“Đúng thế. Em không biết đâu, có mấy đồng nghiệp nữ trong công ty thích An
Tiệp, biết An Tiệp rời khỏi giới showbiz, suýt nữa thì khóc đến mù mắt
trong toilet, cuối cùng đăng bình luận đều biến thành Đỗ Thập nương hết, cái gì mà chờ đợi nghìn năm cũng không oán trách không hối hận.”
“Thôi đi, làm gì khoa trương đến mức đó.” Lâm Nhược cười nạt, “A Lâm nữ
vương, có mấy ngày không gặp mà sao em cảm giác phong cách nói chuyện
của chị hơi thay đổi nhỉ? À? Hơi giống đạo diễn Lâu…”
Lâm Nhược còn chưa dứt lời, xe lập tức chạy thành hình chữ S. Tạ Lâm hung
dữ trừng mắt lườm Lâm Nhược qua kính chiếu hậu, “Nói lung tung, coi
chừng chị đây quyết sống chết với cô!”
Lâm Nhược cười nhấc tay xin hàng. Có điều, nhìn phản ứng của Tạ Lâm, chắc chắn cô ấy và Lâu Kiều cũng có chút tiến triển nhỉ!