Lâm Nhược ngồi trên bồn cầu chờ kết quả xét nghiệm, que thử trong tay dần dần hiện lên hai vạch hồng.
Quả nhiên trúng thưởng! Móa, làm gì có cái gì gọi là kỳ an toàn chứ?!!! Lâm Nhược trợn trừng mắt không biết phải nói gì.
“Tiểu Nhược, xong chưa? Kết quả thế nào?” Tạ Lâm đứng ngoài gõ cửa phòng toilet.
Lâm Nhược mở cửa bước ra: “Trúng thưởng rồi!”
Tạ Lâm cúi xuống nhìn, quả nhiên là hai vạch hồng, cô ấy có thai thật.
Nếu đã có thai, vậy thì việc có muốn có đứa trẻ này hay không lại thành vấn đề cần phải cân nhắc. Lâm Nhược là người của công chúng, chưa kết hôn
đã có thai chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng! Nếu muốn giữ đứa bé, thì Lâm Nhược và An Tiệp phải nhanh chóng kết hôn!
Lâm Nhược đi ra ngồi xuống ghế salon, sắc mặt rất bình tĩnh.
Tạ Lâm hỏi: “Tiểu Nhược, em có muốn có đứa bé này không?”
Nói thật, hiện giờ tình hình của An gia rất rối ren, rất có thể sẽ nổi
phong ba. Tình cảnh của An Tiệp cũng có thể rơi vào tình trạng khó khăn, hai người lại chưa kết hôn, ít nhiều gì đứa bé này cũng đến không đúng
thời điểm cho lắm.
“A Lâm, cảm giác này kỳ diệu lắm.” Lâm Nhược sờ sờ lên cái bụng phẳng lì,
“Không ngờ trong này lại có một sinh mệnh lớn dần lên từng ngày!”
“Lâm Tiểu Nhược, em có thể vô tư hơn được nữa không?” Tạ Lâm không biết làm sao, “Rốt cuộc em định thế nào?”
“Đương nhiên là phải sinh chứ ạ.” Lâm Nhược không hề bối rối một chút nào, “Đã có thai thì phải sinh chứ, dù sao, đâu phải em không có khả năng nuôi
đứa bé.”
“Được.” Tạ Lâm gật đầu, “Ba tháng đầu thai kỳ phải cực kỳ chú ý, từ hôm nay trở đi, chuyện ăn uống của em toàn bộ do chị lo liệu. Không được uống rượu, cũng không được uống nước có ga. Chị cũng phải nói chuyện với đạo diễn
Trần một chút, phải tìm cascadeur đóng thế cho em nữa.”
Nói là làm, Tạ Lâm bắt đầu lấy giấy bút ra lên kế hoạch sắp xếp công tác tiếp theo.
“À, phải rồi.” Tạ Lâm chợt ngẩng lên, “Trước khi em và An Tiệp đăng ký kết hôn, chuyện này vẫn phải giữ bí mật.”
Đương nhiên Lâm Nhược hiểu rõ điều này: “Ngày mai Đại Binh đến đây đúng
không? Chị cũng đừng nói cho cậu ấy biết nhé. Việc em có thai, tạm thời
chỉ có hai chúng ta biết là đủ rồi.”
“Em không định nói với An Tiệp à?”
“Nói thì chắc chắn phải nói, nhưng em cần tìm một cơ hội tốt đã.” Lâm Nhược cười bí hiểm.
Tạ Lâm lườm cô một cái: “Chẳng muốn để ý đến hai người nữa!!! Chị đi bàn
bạc với đạo đã, chị sẽ nói là em không khỏe, xem có thể tìm cascadeur
đóng thế em được không, để ông ấy chuẩn bị trước.”
Tạ Lâm cầm kế hoạch công việc của Lâm Nhược đi tìm đạo diễn Trần, còn Lâm
Nhược uể oải nằm trên ghế salon. Đứa bé này tới quá bất ngờ, nhưng cô
không hề bài xích một chút nào hết.
Hôm sau, Đại Binh ngồi xe ô tô đến thành phố H, được sắp xếp ở cùng đám nhân viên đoàn phim.
Trần An rất tín Phật, nên trước khi bấm máy quay ông đều làm lễ bái Phật,
đốt pháo. Buổi sáng mọi người ồn ào bận bịu, nên mọi người trong điện
ảnh thành đều biết đoàn phim của Trần An tới quay, không ít diễn viên và đạo diễn đều đến chúc mừng.
“Trần lão, chúc mừng!”
“Ha ha ha, nếu Trần lão mà xuống núi, thì xem ra năm nay chúng tôi lại không có duyên với giải thưởng rồi!”
“Các vị khiêm tốn quá!” Trần lão bắt tay chuyện trò với mấy người đạo diễn quen thuộc.
Là diễn viên chính của , đương nhiên Lâm Nhược cũng đi theo bên cạnh Trần lão.
“Nhóc tiểu Nhược, vị này là đạo diễn Từ, vị này là đạo diễn Trịnh, vị này là
đạo diễn Toàn, chưa biết chừng sau này mọi người sẽ có cơ hội hợp tác,
làm quen trước một chút đi.” Trần An giới thiệu lần lượt từng người với
Lâm Nhược.
“Tiểu Nhược, chúng tôi đều đã xem diễn xuất của cô, rất tuyệt vời.” Đạo diễn
Từ đưa danh thiếp đầu tiên, “Sau này có cơ hội nhất định phải hợp tác
nhé! Nhất định phải hợp tác nhé!”
“Đúng vậy.” Đạo diễn Trịnh và đạo diễn Toàn cũng chìa danh thiếp của mình ra.
Lâm Nhược mỉm cười nhận lấy, nói: “Tôi cũng rất hy vọng có thể được hợp tác với các vị đạo diễn!”
Đạo diễn Từ cười: “Nhắc mới nhớ, Trần lão, anh vừa đến điện ảnh thành nên
chắc không biết, có người đang mở lôi đài trong điện ảnh thành đấy!”
Nói tới đây, không chỉ đạo diễn Từ mà hai vị đạo diễn khác cũng tỏ vẻ không vui.
Trần An thoáng ngạc nhiên: “Điện ảnh thành là nơi để quay phim, ai rỗi việc mà mở lôi đài làm gì?”
“Chắc Trần lão cũng biết đạo diễn Pierre của nước M chứ?” Đạo diễn Từ giải
thích, “Chính ông ta mang theo hai diễn viên mà ông ta ứng ý nhất đến mở lôi đài ở điện ảnh thành, còn ngầm chế giễu giới showbiz của chúng ta
hoàn toàn không có một diễn viên nào thực sự giỏi cả. Giọng điệu, thái
độ vô cùng kiêu ngạo, chúng tôi sắp tức chết rồi đây!”
“Có chuyện như vậy mà sao không thấy ai đưa tin nhỉ?” Đạo diễn và diễn viên nước ngoài khiêu chiến với showbiz trong nước, đây chắc chắn là chuyện
lớn đối với giới showbiz, nhưng lại không có một cơ quan truyền thông
nào đưa tin thì thật sự rất kỳ lạ.
“Làm sao dám đưa tin!” Đạo diễn Trịnh thở dài, “Đạo diễn Pierre là đạo diễn
lớn của Hollywood, ông ta mở lôi đài, đương nhiên sẽ có người muốn thể
hiện một chút, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của ông ta, giành được cơ hội phát triển tốt. Chỉ tiếc là tất cả đều bị đánh bật về còn thua cực
kỳ mất mặt. Đưa tin như vậy, thì dù là đám phóng viên giải trí muốn tăng số lượng tiêu thụ thì cũng phải có chung tự tôn dân tộc, đồng lòng đối
ngoại chứ.”
“Đã nghiêm trọng như thế rồi cơ à?” Trần An nhíu mày, là một thành viên của sự nghiệp sáng tác nghệ thuật, đương nhiên ông cũng không thích nền
điện ảnh của quốc gia mình bị người nước ngoài hạ thấp.
“Tôi đã gọi điện thoại cho lão Ngự rồi, chiều nay ông ấy sẽ tới đây!” Đạo
diễn Từ nói: “Ông ấy là lão tướng, hy vọng có thể lấy lại danh dự cho
nền điện ảnh trong nước của chúng ta.”
“Tôi cũng gọi điện cho Vũ Tình rồi, cô ấy nhận lời chiều nay sẽ đến.” Đạo diễn Toàn cũng nói.
Trần An gật đầu: “Được, vậy chờ xong công việc bên này tôi sẽ đi qua xem.”
“Thế thì tốt rồi. Trần lão, chúng tôi đi trước.”
Mấy người kia đi rồi, Trần An mới thở dài, nói: “Mấy người đi tham gia lôi
đài đó liệu được mấy người thật lòng muốn làm rạng danh cho điện ảnh
nước nhà? Lại bao nhiêu người muốn mượn cơ hội để nổi tiếng chứ? Ài…”
Lâm Nhược cười an ủi: “Nếu có thể làm rạng danh cho điện ảnh nước nhà, có
được cơ hội phát triển tốt hơn, đẩy nền điện ảnh nước nhà ra thế giới,
thì cũng không có gì không tốt.”
“Chỉ e là thứ họ nghĩ đến chỉ có cơ hội phát triển của bản thân họ mà thôi.” Trần An lắc đầu, “Ài! Nhóc tiểu Nhược, chiều nay cháu đi cùng chú nhé?”
Vào những lúc thế này, cô có thể nói không sao? Đương nhiên là không thể.
Lâm Nhược gật đầu: “Dù sao chiều nay cháu cũng không có việc gì, đi cũng được ạ, có thể được mở mang thêm mà.”
“Chị Lâm Nhược, chuyện gì mà mở mang thêm thế ạ? Đưa em đi cùng được không?” Alina cười đi tới, cúi người chào Trần An, “Đạo diễn Trần.”
Lâm Nhược liếc nhìn Alina một cái, mỉm cười: “Được. Tạ Tịch, chiều nay em cũng đi cùng chị đi.”
Trong mắt Alina thoáng có vẻ bất mãn, không ngờ Lâm Nhược lại đánh đồng cô ta với một con nhóc lính mới chưa biết chuyện gì kia, rõ ràng là coi
thường cô ta!!!
Trần An biết Alina và Lâm Nhược cùng công ty, cũng biết là giám đốc công ty
cố tình đánh tiếng để Lâm Nhược chú ý giúp đỡ cô ta ở đoàn phim nhiều
hơn nên cũng không nói gì.
Buổi chiều sau khi nghỉ trưa, Trần An đưa Tạ Tịch và Alina đi đến một nhà
kho mà Pierre đang thuê tạm. Nơi này thường dùng để quay các cảnh giao
dịch hoặc quyết đấu của xã hội đen.
Lâm Nhược có việc đột xuất nên muộn một chút mới tới được.
Khi ba người Trần An tới, bên ngoài kho hàng đã có rất nhiều phóng viên,
vừa nhìn thấy Trần An xuất hiện, họ lập tức lao tới: “Đạo diễn Trần,
quan điểm của ông như thế nào về việc đạo diễn Pierre mở lôi đài khiêu
chiến với đạo diễn và diễn viên trong nước lần này?”
Trần An không đáp mà hỏi lại: “Vậy chư vị thấy thế nào?”
Các phóng viên đều thở dài: “Không thể thua được!”
Đúng thế! Không thể thua! Nếu thua, điện ảnh nước nhà sẽ vĩnh viễn bị điện ảnh nước ngoài đè bẹp.
“Nhìn kìa! Ngự thiên vương và cô Vũ Tình đến!”
“Có khi lần này có hy vọng rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé.” Hiếm khi
đám phóng viên đoàn kết đến như thế, chỉ cần diễn viên mà Pierre đưa đến có sơ suất nhỏ nào thì họ sẽ lập tức đưa tin ra ngoài ngay.
“Ngự thiên vương, cô Vũ Tình cố lên!”
“Mọi người yên tâm!” Quan Vũ Tình mỉm cười, “Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Ngự thiên vương đã hơn 50 tuổi, ông ta chỉ khẽ gật đầu với mọi người, nhìn
thấy Trần An, ông ta hơi ngạc nhiên, “Đạo diễn Trần, anh cũng tới à?”
Trần An cười với ông ta: “Vừa khéo tôi đang bấm máy ở đây, nghe nói có chuyện này nên tới xem thế nào.”
“Đạo diễn Trần.” Quan Vũ Tình cũng cười chào Trần An, cứ như chuyện khó chịu của buổi thử vai lần trước chưa từng tồn tại vậy.
“Vũ Tình cũng đến à.” Trần An cười đáp: “Hiện giờ kinh nghiệm diễn xuất của các cô cũng phong phú hơn lớp trẻ, coi như tầng lớp đi trước rồi, phải
thể hiện thật tốt nhé.”
“Đạo diễn Trần yên tâm, tôi và thầy Ngự sẽ dốc toàn lực để ứng phó!” Quan Vũ Tình cam đoan.
“Vào thôi.” Trần An đưa tay ra mời, không muốn nói thêm gì nữa. Không phải
ông không nhìn thấy dã tâm không thể giấu diếm được trong mắt Quan Vũ
Tình. Lại là một kẻ đến chỉ vì cơ hội phát triển tốt đẹp hơn.
“Mời Trần lão đi trước.”
Trần An cũng không khách sáo với họ, cùng Tạ Tịch và Alina bước vào trong
kho hàng trước. Quan Vũ Tình cố tình nhìn Tạ Tịch một cái rồi khẽ nhíu
mày. Alina cười hơi gượng gạo rồi khẽ gật đầu với Ngự thiên vương: “Chào thầy Ngự ạ!”
Ngự thiên vương mỉm cười gật đầu đáp lại. Cả đám người cùng với nhóm phóng viên cũng lần lượt đi vào trong kho hàng.
Đạo diễn Pierre ngồi rất thoải mái trên một chiếc ghế salon đặt bên trong,
nhìn thấy đám Trần An đi tới, ông ta khẽ lắc đầu rồi dùng thứ tiếng
Trung không sõi lắm nói: “Mấy người này, kém lắm.”
Giọng điệu quá vô lễ, vẻ mặt quá ngông cuồng, suýt nữa làm Trần An tức không thở được.
Nhóm đạo diễn Từ đã đến đây từ trước, liền bước tới nói: “Trần lão, anh thấy không, đúng là muốn không tức cũng không được!”
Sắc mặt Trần An cũng sa sầm xuống, rõ ràng tay Pierre này muốn sỉ nhục công khai nền điện ảnh Trung Quốc mà.
“Ông Pierre, chẳng lẽ trước khi đến Trung Quốc, ông chưa học câu danh ngôn này sao?” Trần An nói, “Núi cao còn có núi cao hơn.”
“Trần An.” Pierre mỉm cười.
Trần An đã từng giành được giải thưởng Oscar dành cho đạo diễn xuất sắc nhất, Pierre nhận ra ông cũng không có gì lạ.
Pierre đứng dậy chìa hộp thuốc lá ngoại ra mời: “Đã lâu không gặp.”
Trần An đưa tay từ chối thuốc là mà Pierre mời, nói: “Đám cổ lỗ sĩ như tôi vẫn thích đồ nội hơn.”
Câu này quá dài, hiển nhiên là Pierre nghe không rõ, liền quay lại chờ
phiên dịch dịch chi tiết cho ông ta nghe. Pierre cũng không giận mà còn
cười: “Trần An, ông cũng không tệ lắm, nhưng họ thì không được.”
Trần An là đạo diễn nổi tiếng có kinh nghiệm và bản lĩnh cao, Pierre khen
ông ấy cũng là chuyện đương nhiên, nhưng khen người ta thì cứ khen, thế
quái nào lại cứ phải chê bai những người khác chứ?!
Mặt nhóm đạo diễn Từ đen hết cả lại.
Pierre lại quay đầu nói nhỏ với phiên dịch, phiên dịch liền ấp úng nói với mấy người Trần An: “Ông Pierre nói nếu mọi người đã đến để khiêu chiến lôi
đài thì cứ lên sân đấu đi, đấu sớm kết thúc sớm, đỡ mất thời gian của
ông ấy.”
“Vô liêm sỉ!” Đạo diễn Từ khẽ chửi thầm.
“Lão Ngự, Vũ Tình, hai người cũng thấy rồi đấy, thể hiện cho thật tốt nhé.”
Ngự thiên vương và Quan Vũ Tình khẽ gật đầu rồi bước lên sàn đấu.