Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược nhận ra rằng, thì ra mình cũng có thể vì một ai đó mà bỏ qua sự tự do.
Một người đàn ông ưu tú trên mọi phương diện sẵn sàng bỏ qua sự cao quý của mình để bao dung, nhân nhượng, chiều chuộng, dịu dàng với cô, có muốn
không động lòng cũng khó.
Tiếp viên hàng không nhẹ nhàng đẩy xe đi tới, mỉm cười lịch thiệp nhỏ giọng hỏi: “Chị Lâm Nhược, chị có muốn uống gì không ạ?”
Lâm Nhược mỉm cười: “Có nước chanh không?”
“Có ạ.”
“Cho tôi một cốc nước chanh, cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không đặt nhẹ cốc nước chanh lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Lâm
Nhược, nói: “Chị Lâm Nhược định đi chúc mừng sinh nhật An thần ạ?”
Lâm Nhược đang định cầm cốc nước chanh bỗng hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô tiếp viên.
Cô tiếp viên có vẻ hơi ngượng ngùng, khẽ cười nói: “Xin lỗi, em không nên hỏi nhiều.”
“Không sao.” Lâm Nhược lắc đầu, “Em là fan của An Tiệp?”
“Vâng.” Cô tiếp viên gật đầu, “Ngày mai là sinh nhật An thần, bọn em lén chuẩn
bị từ lâu rồi. Vừa rồi em thấy chị cười hạnh phúc như vậy, nên mới không kìm được hỏi thành lời. Em xin lỗi.”
“Các em chuẩn bị lâu như thế, định chúc mừng sinh nhật An Tiệp như thế nào?” Thì ra, ngay cả một người xa lạ cũng chỉ liếc mắt một cái là nhận ra
nét hạnh phúc trên mặt cô sao?!
Khóe môi Lâm Nhược vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, giọng nói ấm áp lại mang theo chút du dương nhẹ nhàng.
“Ha ha, bí mật ạ. Đến lúc đó chúng em sẽ tổ chức trên trang web của An
thần, chị Lâm Nhược nhớ lên xem nhé.” Cô tiếp viên cười thần bí, “Còn
hai tiếng nữa máy bay mới có thể hạ cánh xuống thành phố S, chị Lâm
Nhược ngủ trước một lúc đi. Khi nào tới nơi em sẽ đánh thức chị.”
“Cảm ơn, ngày mai nhất định chị sẽ xem.”
Ôi ôi! An tẩu xinh đẹp quá, hòa nhã quá!!! Nếu không phải vì đạo đức nghề
nghiệp, thì cô đã không kìm được mà lao tới xin chụp ảnh ký tên rồi!
Cô tiếp viên cố nén cảm xúc kích động trong lòng: “Vậy em đi làm việc đã.”
Lâm Nhược mỉm cười gật đầu. Chờ cô tiếp viên đi rồi, cô mới quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Trong lòng cô hiện giờ cũng tràn ngập sự mong chờ và vui sướng, dù quay phim
cả một ngày dài mệt chết đi được, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo hưng phấn
như thường, cao hứng đến mức không hề buồn ngủ chút nào.
Cô thực sự rất chờ đợi phản ứng của An Tiệp sau khi biết cô mang thai.
Lâm Nhược thầm tưởng tưởng ra sắc mặt của An Tiệp trong đầu. Chắc chắn sẽ
hơi sững sờ một chút, khi hồi thần lại, nhất định sẽ ôm cô thật chặt. Sẽ y như cô lúc mới biết mình mang thai vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau
đó là vui mừng!
Khi Tạ Lâm hỏi cô có muốn giữ đứa bé này không, Lâm Nhược không hề do dự
chút nào. Đây là con của cô và An Tiệp, dù nó tới không đúng lúc, nhưng
cô cũng không nỡ bỏ rơi nó. Chắc chắn An Tiệp cũng sẽ giống như cô.
Cô tiếp viên vừa phục vụ những người khác, vừa lén lút liếc nhìn Lâm
Nhược. Toàn thân chị Lâm Nhược đều tràn ngập ánh sang hạnh phúc, tình
cảm của chị ấy và An thần tốt quá! Hạnh phúc thật đấy! Hâm mộ quá!!!
Khiến đám FA như các cô ấy chỉ muốn chết vì ghen tị thôi!!!
***
2h sáng, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Hải Phổ của thành phố S.
Rạng sáng, ở sân bay rất vắng người, Lâm Nhược vẫn đội mũ đeo khẩu trang lên taxi ở cửa ra sân bay.
“Bác tài, cho tôi về tiểu khu Tân Giang Uyển, đường Hoàng Hải.”
Tài xế không nói tiếng nào, khởi động xe rồi đánh xe ra khỏi bãi đỗ, đi vào nội thành.
Thỉnh thoảng mới có xe qua lại ở hai bên đường, ánh đèn đường màu vàng lẳng
lặng chiếu xuống, Lâm Nhược quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một đôi
tình nhân nắm tay nhau đi ăn đêm, một trước một sau chậm rãi bước tới.
Cô gái bước rất chậm, chàng trai kia không kéo cô ấy đi nhanh được, đành quay lại đẩy cô gái đi về phía trước.
Lâm Nhược nhìn một lúc rồi khẽ mỉm cười.
Tài xế nhìn Lâm Nhược qua gương chiếu hậu, hỏi: “Nghe khẩu âm của cô không giống người địa phương, cô đến thăm người nhà à?”
Thăm người nhà?
“Vâng.” Lâm Nhược gật đầu, “Chồng tôi công tác ở đây, hôm nay sinh nhật anh ấy nên tôi đến chúc mừng anh ấy.”
“Tình cảm của hai người tốt quá.” Tài xế cười nói, “Thanh niên bây giờ chỉ
chú ý đến công danh sự nghiệp, bận bịu đến mức quên hết cả. Đừng nói là
sinh nhật người yêu, đến sinh nhật của mình còn chẳng nhớ được ấy chứ.
Ha ha, có điều, bà nhà tôi lúc nào cũng nhớ rõ sinh nhật tôi. Mỗi lần
sinh nhật tôi, bà ấy đều xin cơ quan nghỉ trước một hôm, sau đó tự xuống bếp làm cho tôi cả bàn đồ ăn ngon. Tuyệt lắm.”
Bác tài, bác đang khoe hạnh phúc đấy à!
Lâm Nhược mỉm cười: “Hai người kết hôn bao lâu mà vẫn lãng mạn thế?”
Bác tài cầm vô lăng một tay, tay kia thì vung lên giơ ba ngón, vui vẻ nói:
“Chúng tôi kết hôn 30 năm rồi. Thật ra chuyện đó có gì lãng mạn đâu, vợ
chồng già rồi, chẳng qua là đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất
trong tim thôi mà.”
Chẳng qua là đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất trong tim thôi! Tình yêu, thực ra cũng chỉ đơn giản như vậy.
Xe taxi dừng lại ở cửa tiểu khu Tân Giang Uyển, Lâm Nhược trả tiền xuống xe: “Bác tài, cảm ơn bác.”
“Không có gì, chúc hai vợ chồng hạnh phúc nhé.” Bác tài cười vẫy tay rồi lái xe đi.
Lâm Nhược rút thẻ khóa cửa mà An Tiệp gửi cho cô từ trước ra, quét thẻ vào tiểu khu.
Bảo vệ tiểu khu ngước mắt lên, uể oải nhìn cô một cái, thấy tay cô cầm thẻ khóa lại quay đầu đi.
Càng đến gần An Tiệp, tâm trạng của Lâm Nhược càng không kìm nén được sự vui vẻ.
Sắp được nhìn thấy anh ấy rồi!
Lâm Nhược quét thẻ vào toàn số 8 của An Tiệp, bước vào thang máy, bấm số 13. Cùng số tầng với căn nhà trọ trước kia của cô.
Khi không ở gần nhau, chỉ thấy nhớ nhung thôi, nhưng bây giờ sắp gặp mặt,
nỗi nhớ nhung chợt ùn ùn kéo đến như từng lớp sóng cuộn trào lên, bao
phủ cô trong chớp mắt, vội vã đến mức khiến cô hoảng hốt.
Muốn gặp anh! Muốn nhìn thấy anh ấy ngay lập tức!
“Keng!” Thang máy dừng lại ở tầng 13.
Lâm Nhược bước ra khỏi thang máy, tìm số nhà An Tiệp.
Anh ấy ở ngay đằng sau cánh cửa, lúc này có lẽ đã ngủ rồi! Cô sẽ khiến anh vô cùng ngạc nhiên!
Lâm Nhược lấy chiếc chìa khóa mà An Tiệp gửi cùng thẻ khóa cửa ra, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoay khóa mở cửa phòng.
Trong phòng khách vẫn bật ngọn đèn vàng ấm áp, hắt nhẹ vào bên cạnh chiếc tủ giày màu đen.
Nụ cười trên khóe môi Lâm Nhược thoáng sững lại trong giây lát.
Bên cạnh tủ giày có hai đôi giày, một đôi giày da nam, và một đôi giày cao gót màu vang đỏ.
Đôi giày cao gót vẫn còn mới, là của An Tiệp chuẩn bị cho cô à?!
Lâm Nhược siết chìa khóa trong tay, chậm rãi bước vào phòng khách.
Căn hộ có hai tầng, Lâm Nhược nhìn lướt một vòng phòng khách ở tầng một, sau đó nhấc chân đi lên tầng hai.
Phòng ngủ chính nằm chếch bên cửa cầu thang, cửa phòng không đóng, tiếng phụ
nữ rên rỉ khe khẽ và tiếng thở mạnh mẽ của đàn ông vang ra từng chút
từng chút một.
Đôi môi mím lại thành một đường thẳng của Lâm Nhược một lần nữa chậm rãi
nhếch lên. Cô đưa tay đẩy cánh cửa phòng ngủ, mọi thứ bên trong không
còn gì ngăn cản nữa, giúp cô nhìn không sót một chút gì.
Trên chiếc giường to sẫm màu, người đàn ông cởi trần đang nằm trên một người phụ nữ, điên cuồng quấn lấy nhau.
Lâm Nhược nhìn, lại thầm nghĩ, hai người này làm tình cũng bảo thủ gớm nhỉ! Không có ai mà cũng đắp kín chăn à.
Bước chân của Lâm Nhược rất nhẹ, cũng không khiến hai người kia giật mình, làm gián đoạn vận động đưa đẩy của họ.
Lâm Nhược cố nuốt xuống cảm giác tanh ngọt của máu ở đầu lưỡi, cong ngón tay gõ nhẹ vào cửa phòng.
Trừ tiếng rên rỉ và thở dốc trong lúc hừng đông hoang vắng, tiếng gõ cửa dù nhẹ cũng bị không gian yên tĩnh phóng đại lên vô hạn.
Ở trong bầu không khí yên lặng này, Lâm Nhược chợt nghe như tiếng tim mình đập ‘thình thịch’ thật mạnh vào lồng ngực.
Đôi nam nữ trên giường thoáng giật mình, người đàn ông ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhược bất ngờ xuất hiện.
Cô gái dưới thân người đàn ông kêu lên sợ hãi, túm chăn che kín người mình lại, sợ hãi nhìn Lâm Nhược, rồi lại nhìn người đàn ông với vẻ đáng
thương.
Lâm Nhược thong thả bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế đặt gần cửa sổ.
Cô cong môi cười, bắt chéo hai chân, dựa lưng vào ghế vung vẩy mũi chân nói: “Hai vị cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi.”
“An ca.” Cô gái xinh đẹp đung đưa hai cánh tay trắng nõn làm ra vẻ đáng thương kéo kéo nhẹ tay An Tiệp.
“Không sao.” An Tiệp an ủi cô gái kia một chút rồi nhìn về phía Lâm Nhược, “Sao em lại đến đây?”
“Hôm nay là sinh nhật anh còn gì. Đến chúc mừng sinh nhật anh mà.” Lâm Nhược cầm chiếc túi dưới đất lên lấy quà của Tạ Lâm và Lâu Kiều cùng chuẩn bị ra, vứt cho An Tiệp ở trên giường, “Đây là quà A Lâm và Lâu Kiều chuẩn
bị cho anh. Em không biết nên tặng anh cái gì, nên không chuẩn bị. Biết
tính anh nhỏ nhen rồi, lần sau em sẽ nhớ tặng bù cho anh, cứ yên tâm.”
Trên mặt Lâm Nhược vẫn giữ nguyên nụ cười uể oải bình thản như thường.
“Ừm.” An Tiệp gật đầu, “Cảm ơn họ giúp anh.”
“Mọi người đều là bạn cả, cảm ơn cảm huệ gì chứ, khách sáo quá.” Lâm Nhược
cầm túi đứng dậy, “Em ngồi máy bay cũng hơi đói, anh xuống làm cho em
cái gì ăn đi. Đồ ăn khách sạn không ngon bằng anh làm.”
Lâm Nhược mỉm cười gật đầu với cô gái đang kinh hãi kia, tao nhã tự nhiên bước ra khỏi phòng, còn tâm lý đóng chặt cửa lại.