Lạc Thần Tái Sinh

Chương 85-1: Buổi thử vai đặc biệt - vòng 1



Hai mẹ con đi vào sảnh, đập vào mắt toàn là tuấn nam mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đang đứng hoặc ngồi khắp sảnh. Không khí có vẻ nghiêm túc.

Lâm Nhược đi vào trên tay cầm theo tư liệu staff vừa đưa qua, nhàn nhã bước vào. Cô có khuôn mặt thon gọn sắc sảo của người phương Đông, lại dắt Theo đứa trẻ hai tuổi nên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá đối thủ.

Lâm Nhược nhìn khắp sảnh, mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người. Đại Bảo đang nắm tay cô cũng bình tĩnh, không chút cảm xúc đi theo mẹ.

Gữa sảnh có bày một bộ sopha, trên bàn có trà nước, một số tư liệu và hình ảnh giới thiệu công ty.

Lâm Nhược dẫn Đại Bảo về phía ghế sopha, vừa cho Đại Bảo ngồi lên vừa kín đáo quan sát. Quả nhiên mọi ngóc ngách đều bố trí camera ẩn.

Lâm Nhược lấy bình giữ nhiệt trong ba lô trên vai đưa qua cho Đại Bảo. Cậu nhận lấy nhập một ngụm tượng trưng rồi trả về cho mẹ.

"Mẹ, cho con từ điển" Đại Bảo nói

Lâm Nhược lấy từ điển tiếng Hán trong ba lô đưa cho cậu "Con đọc có chỗ nào không hiểu thì hỏi mẹ".

Trong từ điển mỗi từ đều có giải thích và ví dụ cụ thể, bình thường Đại Bảo chậm rãi đọc và suy nghĩ một chút là có thể hiểu, căn bản không phiền mẹ nhiều.

Lâm Nhược cầm lấy tư liệu trên bàn lật qua coi một lượt rồi lại nhìn những hình ảnh đặt trên bàn. Những hình ảnh đó thú vị hơn tư liệu giới thiệu công ty nhiều.

Ánh trăng trên nghĩa trang, hiện trường đẫm máu, huyết nguyệt tại biên giới, quan tài ghê rợn... Tất cả đều làm người ta liên tưởng đến quỷ hút máu (ma cà rồng?)

Khi Lâm Nhược và Đại Bảo đến thì đã có chút trễ so với thời gian công bố, nhưng ngồi đây đã hai tiếng rồi mà không hề thấy thông báo bắt đầu buổi thử vai chính thức. Hỏi staff thì họ đều nói "Sắp rồi!". Có vài người đã mất kiên nhẫn.

"Rốt cuộc hôm nay có catting không, tôi đây đã chờ 3 tiếng rồi!"

"Đúng đó, hay là đã chọn diễn viên nội bộ rồi, mở catting này chỉ để cho có thôi?"

"Có catting không cho một câu trả lời rõ ràng đi!"

Một người khởi xướng mọi người ùa theo, cả hội trường trở nên ồn ào.

Người quản lý dùng mic nói "Mọi người kiên nhẫn chờ một chút, buổi thử vai sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi!"

Chừng một phút sau loa trong đại sảnh truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng "Buổi thử vai hôm nay chính thức kết thúc, những người có tên sau đây mời đi vào phòng tập nhảy: An Lệ, Helen, Tiêu Nhược,..."

Những người có tên đều đứng lên.

Lâm Nhược mỉm cười với những người ngồi trên sô pha, họ đều có tên trong danh sách, họ đều đọc tư liệu và xem hình trên bàn, họ kiên nhẫn chờ đợi, không nóng nảy vội vàng.

Những người kia cũng mỉm cười đáp lại, thậm trí Helen còn quay sang niết mặt Đại Bảo "Tiểu Bảo Bảo con thật đáng yêu!"

Lâm Nhược mỉm cười "Cám ơn!" Chân thật, có lễ, lịch sự lại không có chút nịnh nọt mất cảm tình.

Đại Bảo im lặng quan sát nhanh những người được gọi tên, cậu nhận ra học đều nhỉn về phía Helen về ánh mắt ngưỡng mộ muốn tiếp cận nhưng lại không dám.

Đại Bảo bày ra nụ cười dễ thương "Chị cũng thật xinh đẹp!"

Helen vẫn luôn để ý cậu bé người Châu Á này, ngồi suốt hai tiếng đồng hồ mà không quấy không khóc có thể thấy được gia đình dạy dỗ rất tốt. Vẫn nghĩ cậu nhóc xinh đẹp này cũng giống như những đứa trẻ khác, sợ người lạ.

Bây giờ được khen một câu mà cảm giác như trúng độc đắc vậy.

"Ai ya! Bảo Bảo, dễ thương quá đi" Helen thơm cái bẹp lên má Đại Bảo.

"Em có thể bế bé được không?" Helen hỏi Lâm Nhược.

Những đứa trẻ tuổi này thông thường là đang tập đi tập chạy, nhưng chúng rất ỷ lại vào người lớn, nếu có thể được bồng thì tuyệt không chịu tự đi đứng. Có những gia đình rất để ý chuyện này, nếu muốn bồng bé, xin phép là điều nên làm.

"Đương nhiên!" Lâm Nhược mỉm cười đồng ý.

Helen ôm Đại Bảo vào lòng bồng lên.

Đại Bảo để ý sung quanh, mọi người đều nhìn về phía cậu với ánh mắt ghen tị.

Đại Bảo ôm cổ Helen hỏi Lâm Nhược "Mẹ ơi, con có thể thơm chị được không?"

Lâm Nhược mỉm cười nắn bóp gương mặt nhỏ của cậu "Tiểu quỷ chỉ thích chị gái xinh đẹp thôi!"

Đại Bảo thơm vào má Helen làm cô càng vui vẻ, ôm cậu đến không muốn buông tay.

Tiểu quỷ lưu manh! - Lâm Nhược than

"Em bồng Bảo Bảo vào phòng nhảy được không?" -Helen hỏi Lâm Nhược

Lâm Nhược chưa kịp lên tiếng từ chối thì Đại Bảo đã nói "Không được đâu chị ơi, bây giờ Đại Bảo cần đi toilet cơ!"

"Chị bế em đi nha!"

"Nam tử hán phải tự đi toilet!" Đại Bảo uốn mình, Helen thuận theo đặt cậu xuống đất.

"Chắc lúc nãy uống nhiều nước, để chị dẫn nó đi!" Lâm Nhược nói với Helen rồi dẫn Đại Bảo đi về phía một nhân viên gần đó.

Hỏi ra thì biết từ giờ đến khi bắt đầu vòng 2 có 30 phút tự do, sau khi biết Lâm Nhược dẫn Đại Bảo đi toilet thì chỉ cho họ nơi có toilet độc lập (?).

Vừa vào tới toilet độc lập kia Đại Bảo lộ nguyên hình "mẹ giúp con lên bệ rửa tay!"

Lâm Nhược ẵm cậu đặt lên bệ rửa tay "Xú tiểu tử, con đúng là thành tinh rồi. Không thích bị động chạm mà bây giờ vì lấy lòng mà thơm người ta?"

"Dì ấy có thân phận đặc biệt, con để ý, những người trong đại sảnh đều có ý muốn lấy lòng nhưng lại không dám tới gần dì ấy!" Đại Bảo rửa tay rồi lại súc miệng chà môi.

Từ khi sinh ra cậu đã ghét tiếp xúc với người khác phái - ngoại trừ mẹ cậu.

Đây cũng đều nhờ ơn phúc của các bác sĩ y tá tại bệnh viện nơi cậu được sinh ra.

Từ khi sinh ra, Đại Bảo đã có gương mặt xinh xắn khả ái tựa thiên thần làm cho các cô các chị y tá bác sĩ cứ rảnh là lại sờ sờ vuốt vuốt cưng nựng đến mức để lại bóng ma tâm lý này.

"Đại Bảo, con đây là có bệnh, cần phải chữa!" Không biết có nên lấy độc trị độc, gọi mấy chị em mang theo con gái đến ở nhà vài hôm không đây?

"Lâm Tiểu Nhược!" Mỗi khi tức giận cậu đều gọi thẳng họ tên của mẹ "Mẹ đừng có nghĩ mấy chuyện kỳ quái, còn sẽ bỏ nhà đi đó!"

Lâm Nhược vô tội chớp mắt 2 cái "Nhưng mà con không tiếp xúc với con gái thì sau này làm sao mà có vợ được, không lẽ con muốn cả đời làm bóng đèn của mẹ. Mẹ đã có ba con rồi!"

Mẹ thật rầy rà, cậu thề là khi cậu năm tuổi nhất định phải dọn ra ở riêng.

Cậu lấy giấy lau vết chân của mình trên bệ nói "Cho con xuống!"

Lâm Nhược cười lau nốt hai vết chân của cậu nói"Mẹ nói thật, con phải vượt qua nỗi sợ của mình. Con nghĩ xem, nếu có một ngày con bị kẻ thù nắm được điểm yếu này, họ ném con vào một đống phụ nữ còn gái bắt con ký cái hợp đồng gì đó thì phải làm sao?"

Nghĩ tới hoàn cảnh đó cậu đã thấy đã gà da ốc của mình rơi đầy đất, thật đáng sợ. Sau này cậu phải cố gắng học thêm mới được, hoặc là cách chế giấu nhược điểm hoặc là vượt qua nó.

Lâm Nhược mỉm cười ném giấy vào thùng rác chuyển đề tài "Đã đến đây rồi, con không cần đi tiểu sao?"

"Mẹ đi ra ngoài đi!"

"Bậc cửa này cao lắm con nghĩ mình đi qua được không?" Lâm Nhược nhắc.

"Vậy mẹ quay lưng lại đi!"

"An Đại Bảo, những bé hai tuổi khác đều để cho mẹ mình giúp đi tiểu, con đây là tước mất 1 quyền lợi của mẹ đó!"

Gân xanh trên trán nổi lên"Mẹ à, mẹ là nữ con là nam!" Đại Bảo khẳng định một sự thật.

"Đúng rồi, nam nhân thân chưa tới một mét!" Lâm Nhược rất không nể tình.

"Con còn lớn nữa!Mẹ đừng có mà chọc tức con, nếu không con sẽ gọi điện cho dì Mary nghỉ. Ở đất nước này, kiếm một người biết làm món trung không khó, nhưng hợp khẩu vị mà còn có thể nấu món Tứ Xuyên thì quả là hiếm!"

"Con được lắm, còn biết uy hiếp mẹ. An Đại Bảo con có thể đừng suốt ngày như ông cụ non được không, con chỉ mới hai tuổi thôi đó. Con có dám thì khóc nháo cho mẹ xem coi!"

"Con không dám!" Đại Bảo bình tĩnh trả lời. Mẹ cậu thật kỳ lạ, không phải những cha mẹ khác đều mong con mình ngoan ngoãn hiểu chuyện hay sao. Chỉ có mẹ cậu thì muốn cậu ngày ngày trèo cây lấy trứng chim, hồ nháo ra sông bắt cá. Cậu thích đọc sách, thích yên tĩnh thì sai hay sao.

Chú Mặc nói không sai, mẹ thực tùy hứng. (Chẳng biết dùng từ gì thay thế "tùy hứng")

Đại Bảo vừa kéo quần vừa nghĩ, mấy mắn là mẹ có cậu và chú Mặc thương yêu. Chứ với tính tình này của mẹ chắc chắn bị người ta ghét bỏ.

"Mẹ con muốn rửa tay!"

Lâm Nhược ẵm Đại Bảo lên bồn tự tay. Chỉ những lúc thế này cô mới cảm thấy con mình giống đứa trẻ hai tuổi. Cô ưu thương nhìn trần nhà, thật mỏng có một đứa con ngốc một chút, mình có thể tùy tay mà nắn bóp.

"Mẹ, thơm thơm!" Dù đã rửa kỹ nhưng mùi của người phụ nữ kia vẫn còn. Vẫn là mùi của mẹ thoải mái nhất.

Lâm Nhược thơm hai cái lên má, cậu còn ở trong lòng cô lăn một vòng rồi mới thoả mãn.

Nhiều lúc Lâm Nhược nghĩ, tác dụng duy nhất của mình không khác nước hoa là mấy.

Đợi Đại Bảo hong khô tay Lâm Nhược mới dẫn ẵm cậu vào phòng tập nhảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.