Lạc Thần Tái Sinh

Chương 87-2: Thân phận Mặc Ngốc (2)



Thì ra Mặc Nham Long ở tầng 8. Tầng 8 có thể chỉ chữa trị cho thành viên Long Hội, khu C chỉ có những người có giữ chức vị quan trọng trong Long Hội.

Lâm Nhược dưới ánh nhìn chăm chú của hai người mặc áo đen, thản nhiên bước vào thang máy, ấn đỏ tầng 5.

Thang máy đến tầng 5, Lâm Nhược bỏ khay thuốc trên tay lên mặt bàn đặt ở góc, rồi nhanh chóng đi vào lối thoát hiểm.

Từ khe hở thang bộ nhìn xuống dưới có thể thấy ở tầng 8 có hai người đàn ông cao to đứng canh ở cửa.

(editor: Không phải ta nhầm, trong bản convert nó ghi vậy, lên tầng 5 nhưng đánh xuống tầng 8. Mị cũng bó tay!)

Lâm Nhược nắm châm đồng trong tay, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra, thấp người không tiếng động di chuyển xuống tầng dưới.

Đến gần tới, tay chống lên tay vịn cầu thang, trượt xuống dưới. Đôi chân dài thẳng tắp lấy khí thế bức người đá ra.

Hai người đàn ông mặc đồ tây bị đánh lén trở tay không kịp, một người bị đá trúng đầu, ngã xuống đất.

Một người khác bị đá lui về sau, Lâm Nhược đáp xuống đất, nháy mắt tay túm vai đối thủ, châm đồng trong tay cắm lên trung khu thần kinh, một chiêu hạ gục.

Hai thanh niên cao to không đến một phút bị Lâm Nhược hạ gục.

Hai năm này cô cùng Mặc ngốc còn có Đại Bảo luyện tập cũng không phải để chơi.

Thân thủ so với năm đó, không chỉ tốt hơn một bậc.

Lâm Nhược có thể hạ gục hai người, nhưng giấu họ mới là vấn đề.

"Con mẹ nó!" Lâm Nhược vừa cởi quần áo hai người kia vừa chửi thầm "Mặc ngốc, tìm được cậu tôi cho cậu nhịn hai ngày bánh bao đậu."

Một trong hai người bị đánh bất tỉnh, bị người sờ tới sờ lui thì tỉnh lại.

Người đàn ông có chút phản ứng chậm, ánh mắt nghi hoặc!

Hộ sĩ này cởi đồ hắn làm gì? Chẳng lẽ ở bệnh viện cũng có đãi ngộ này?

Lúc này Lâm Nhược đang cởi áo sơ mi của hắn, nâng ánh mắt tức giận trừng đôi mắt nhỏ "Xem mắt mày!" Lời còn chưa dứt, tay đã hạ xuống.

Nam nhân trợn trắng mắt một hồi lại hôn mê bất tỉnh.Lâm Nhược cởi hết đến khi chỉ còn quần lót, dùng quần áo của họ cột họ vào với nhau, lấy tất thối nhét vào miệng, ném họ ở ngã rẽ tầng 7Chỗ này là góc chết, người ở trên nhìn xuống cũng không thấy, người tầng dưới nhìn lên cũng không thấy.Lâm Nhược dọn dẹp đâu vào đấy rồi mới mở cửa thoát hiểm tầng 8 đi ra."Ai?" Lập tức có hai người chạy lại.Lâm Nhược nhíu mày, tầng 8 này quản lý chặt như vậy, không lẽ có người định ám sát Mặc Nham Long?Lâm Nhược thu lại cảm xúc, thấp giọng nói "Y tá trưởng nói tôi lên kiểm tra miệng vết thương cho Mặc tiên sinh"Trong đó có một người nghiêm túc đánh giá Lâm Nhược "Trước giờ chưa thấy cô bao giờ, mới tới sao?""Không phải, bởi vì trước kia không có tư cách lên tầng 8""Đợi đã" Người đàn ông nói chuyện nhìn lướt qua thẻ nhân viên trên ngực áo cô, gọi điện thoại.Điện thoại vang lên hai tiếng có người nhận máy, giọng nói nhẹ nhàng từ điện thoại truyền ra "Xin chào, có gì giúp được quý khách ạ?""Trong bệnh viện.. có hộ sĩ trẻ tên Lisa không?""Có!""Được rồi!" tắt máy, người đàn ông phất tay, Lâm Nhược đi "Đi thôi!"Lâm Nhược đi cùng hai người nọ về phía trướcTiểu hộ sĩ ở trạm hộ sĩ đã nhận điện thoại, nghi hoặc nhìnMột người khác đang làm việc, ngầng đầu hỏi "Sao vậy?""Một người gọi điện hỏi Lisa" Cô ấy nghi hoặc nói "Hỏi xong thì tắt máy, cũng không nói hỏi Lisa có chuyện gì""Không phải Lisa đi tầng 3 giúp băng bó vết thương sao? Ai tìm cô ấy?""Ai biết được" tiểu hộ sĩ nhún vai, bỗng nhiên thần bí nói hạ giọng nói "Vừa rồi ta thấy một người cực kỳ đẹp trai đi qua khu C. Thật đó, còn đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh đó! Ông trời ơi, ta bị anh ấy mê hoặc rồi!"

"Phốc! Cô tỉnh lại dùm tôi cái!" Hộ sĩ nhìn lớn tuổi hơn nói "Người đến đây, còn không phải loại người mà mất mạng lúc nào cũng không biết. Lại còn đẹp trai, hãy chỉ nhìn thôi đi! Không thôi đến lúc tính theo đuổi, cô khóc lúc nào không hay!"

"Ta biết!" Tiểu hộ sĩ bĩu môi nói "Nhưng soái ca kia nhìn không giống loại người đó lắm. Không giống như hắc đạo, ngược lại nhìn như công tử nhà giàu vậy đó, rất có khí chất nha!"

"Ta là thấy tiểu nha đầu cô bị mê hoặc đến mụ mẫm rồi, ta thấy chắc chắc nhìn thư sinh nhưng thật ra rất hung..."

"Đến, đến, người ta nói kìa!" Tiểu hộ sĩ kích động giữ chặt tay áo hộ sĩ lớn tuổi hơn, hai mắt như ứa ra tim hồng.

Hộ sĩ lớn tuổi kia vừa nhìn, cả người cũng ngẩn ra. Lời vừa rồi đang tính nói cho hết, giờ nuốt ngược trở lại.

Thì ra còn có loại đàn ông này, mặc dù anh ta cũng không có liếc mắt tới cô, nhưng cô cũng thấy được dương quang sáng lạn.

Đợi mấy người kia vào thang máy, tiểu hộ sĩ hồi hồn, kích động ôm lấy ta hộ sĩ lớn tuổi, dùng sức lay lay "Có phải không, có phải không. Ta đã nói là không phải loại người kia mà!"

"Đúng.. đúng là không giống" Hộ sĩ lớn tuổi kia nuốt một ngụm nước miếng, cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông có vẻ ngoài đẹp đến mức này.

Ngũ quan kia, hình dáng kia đều như được dao khắc, đường cong rõ ràng rắn rỏi. Chỉ liếc mắt nhìn thôi mà hình ảnh anh ta cứ thế mà khắc sâu vào tâm trí, muốn quên cũng không được.

Lâm Nhược cùng hai người mặc canh gác tầng 8 đi một đường đến phòng bệnh của Mặc Nham Long "Cô vào đi!"

Lâm Nhược gật gật đầu, mở cửa phòng đi vào.

Là một căn phòng sa hoa, nhìn như phòng tổng thống ở khách sạn năm sao, một chút cũng không giống phòng bệnh.

Lâm Nhược đi qua gian ngoài, gõ cửa phòng ngủ.

"Vào đi!" Âm thanh truyền qua cửa nhưng không bớt đi được một chút uy nghiêm nào

Lâm Nhược điều chỉnh tinh thần, vặn tay nắm mở cửa "Mặc tiên sinh, tôi đến kiểm tra miệng vết thương của ngài!"

Trong phòng còn có hai tên bảo tiêu mặc tây trang đen, cùng nhìn về phía Lâm Nhược, không nói gì.

Mặc Nham Long hừ một tiếng, ngồi dậy.

Lâm Nhược tiến lên, cô muốn kiểm tra sơ hai bên vết thương Mặc Nham Long, tiện thể bóng gió hỏi thăm tin tức.

Nhưng một hộ sĩ nhỏ bé lại hỏi thăm tin tức hắc đạo, chỉ sợ nói ra sẽ bị nghi ngờ ngay rồi.

Lâm Nhược nắm chặt ống tiêm giấu trong tay áo, từng bước tới gần Mặc Nham Long

"cốc cốc" Vừa cúi đầu tiếng gõ cửa vang lên

"Hội trưởng, điện thoại quan trọng!"

"Chờ một chút!" Mặc Nham Long khoát tay với Lâm Nhược, bảo tiêu bên cạnh lập tức mở cửa, nhận điện thoại, kiểm tra một hồi mới lấy vào, hai tay đưa tới trước mặt Mặc Nham Long

Mặc Nham Long nhìn điện thoại một lúc, mới nói "Chuyện gì?"

"Hội trưởng, cửa khẩu bên kia có người phá, kế hoạch của chúng ta cũng bị bại lộ, tình huống có chút không ổn.

"Là ai lộ tin" Mặc Nham Long dừng một lát, nói "Đêm nay kêu Nhị đường chủ của cậu quay lại! Nói với bọn nó, lão tử còn chưa có chết, không tới phiên bọn họ kiêu ngạo"

Mặc Nham Long nói xong cúp điện thoại, nâng tay lên vứt di động cho bảo tiêu bên cạnh "Hộ sĩ, có thể kiểm tra vết thương rồi"

Kiểm tra em gái ông! Nếu Long Hội hạ lệnh ám sát với Mặc Ngốc là ông, ống tiêm bằng đồng trong ống tay áo của lão tử đâm rách cổ họng ông!

Lâm Nhược ngoan độc nghĩ, mặt lại không thay đổi gì, tiến lên cúi người cởi bỏ băng vải trên ngực Mặc Nham Long.

Không thể không nói, Mặc Nham Long tuy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng thân nhìn lại không khác đàn ông trung niên là mấy, cơ thịt vẫn chắc nịch, rất đàn hồi.

Nhưng, như những lão đại hắc đạo khác, trên cơ thể khắp nơi đều chẳng chịt những vết sẹo dữ tợn.

Lâm Nhược cởi bỏ băng vải, phát hiện trên người Mặc Nham Long không chỉ có một vết dao chém rất sâu, mà trên đó còn có một vết thương do sũng gây ra. Lâm Nhược nhìn ra, trong trận đánh này viên đạn này, chỉ cần lệch về phía trái chừng hai phân, thì đủ khiến ông ta lên thiên đường.

Bị trọng thương như vậy, khó trách Long Hội xảy ra nội loạn.

Đổi lại là người khác, sớm đã không chịu nổi.

Lâm Nhược nhìn miệng vết thương "Miệng vết thương đang nhiễm trùng, cần hạ sốt, tôi đi gọi y tá trưởng"

Thấy Mặc Nham Long như vậy, Lâm Nhược đột nhiên không muốn ra tay.

Cô từng nhìn thấy Mặc Ngốc ở trần luyện quyền, đàn ông sinh ra trong hắc đạo lại không có một vết sẹo, thậm trí trên tay Miểu Lâm còn có một vết sẹo do dao để lại.

Khi đó Lâm Nhược không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, có phải là Mặc Nham Long này bảo hộ Mặc ngốc - người cháu đích tôn của mình quá tốt rồi?

Lâm Nhược vừa quấn băng lại cho Mặc Nham Long vừa nghĩ thầm. Người này dù sao cũng là ông của Mặc Ngốc, cho dù ông ta thực sự hạ lệnh Long Hội ám sát Mặc Ngốc thì cũng phải để cho Mặc Ngốc tự mình ra tay.

Hơn nữa, Mặc Ngốc ở cùng bọn họ lâu như vậy, vẫn không bị ám sát, lúc này mới bắt đầu. Lâm Nhược cảm thấy chuyện này cùng Mặc Nham Long không liên quan.

Nhưng Mặc Ngốc bỏ đi, Mặc Nham Long lại ở trong bệnh viện cậu ta không thể nào không đến thăm.

Nếu bây giờ cô ra tay với Mặc Nham Long thì cậu ấy có hiện thân không.

Lâm Nhược cài lại băng, đứng lên.

"Chờ chút!" Mặc Nham Long gọi lại Lâm Nhược "Sao tôi thấy cô có chút quen mắt"

Lâm Nhược bình tĩnh trả lời "Mặc tiên sinh nhớ lầm rồi, Tôi chỉ là một hộ sĩ nhỏ, sao ngài có thể gặp rồi chứ"

Mặc Nham Long còn muốn nói, tiếng gõ cửa lại vang lên "Hội trưởng, có người đánh hôn mê hai huynh đệ ở cầu thang, chà trộn vào đây"

8/9/2017

Bản chưa beta, nhớ bỏ qua sai sót. Rảnh sẽ ngồi truốt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.