Lạc Thần Tái Sinh

Chương 89-1: Cha con tranh giành tình cảm. Mặc Nham Long chết? (1)



Lâm Nhược cầm tay bị thương của An Tiệp "Tranh thủ lúc Đại Bảo ngủ em đi tắm trước rồi lát anh tắm nhé"

"Bà xã, lâu rồi chúng ta không gặp nhau" An Tiệp đáng thương cọ cọ Lâm Nhược

"Vậy anh nhanh một chút" Lâm Nhược cũng nhớ An Tiệp nên thỏa hiệp

"Bà Xã, là em đang hoài nghi năng lực của chồng em sao?" An Tiệp cười ôm eo Lâm Nhược, đi về phía phòng tắm trên lầu, chuẩn bị tắm rửa

"Mẹ ơi, con đói!" Đại Bảo dụi dụi mắt, đứng trên cầu thang giơ 2 tay ra với Lâm Nhược "Mẹ ơi ôm ôm"

An Tiệp mặt không chút thay đổi nhưng âm thầm nghiến răng

Lâm Nhược liếc An Tiệp nhịn cười ôm con trai lên lầu "Rửa mặt chưa?"

"Còn chưa ạ" Đại Bảo ánh mắt mông lung câu được câu không trả lời, tay nhỏ ôm cổ Lâm Nhược cọ cọ.

Lâm Nhược vỗ vỗ mông con ôm vào toilet "Con rửa mặt đánh rang đi, ba làm cơm xong rồi"

"Dạ" Đại Bảo mơ mơ màng màng trả lời Lâm Nhược, ánh mắt nhìn về phía An Tiệp lại rất tỉnh táo. Hừ, muốn giành mẹ với cậu à, cửa sổ cũng không có đâu.

An Tiệp tức giận rồi! Sao lại không sinh con gái mà lại sinh ra một đứa bé luyến mẫu thế này cơ chứ.

An Tiệp quay lại bếp làm nốt cái trứng chiên cà chua

Lâm Nhược bồng con trai đã rửa mặt xong đặt lên ghế, hỏi An Tiệp "Lần này ở lại được bao lâu?"

"Ba ngày"

"Để em gọi cho Mary để chị ấy không phải tới mấy ngày này" Lâm Nhược xoay người đi vào phòng khách lấy điện thoại

An Tiệp vừa mang bát đũa muỗng ra cho Đại Bảo vừa nói "Ba ngày này cho con đi học cổ phiếu, con thấy sao?"

"Không đi" Đại Bảo quyết đoán lắc đầu. Muốn đem cậu đuổi đi rồi độc chiếm mẹ trong suốt ba ngày à, đừng mơ!

An Tiệp ngồi về chỗ của mình, gắp cho Đại Bảo một miếng trứng, nói "Thần cổ phiếu Fate dạy" (Chém)

Đại Bảo nhìn cà chua mình rất là thích trong chén, nặn ra vài chữ "Con không thích ăn cà chua"

"Ăn nhiều cà chua mới có thể cao" An Tiệp bình tĩnh đả kích con trai chỉ mới 2 tuổi "Cao đến đầu gối ba chưa nhỉ?"

Nếu không phải được dạy dỗ tốt và tu dưỡng bản thân cũng tốt thì An Đại Bảo cậu đã ném đũa lật bàn rồi. Đây là cha ruột của cậu sao? Tuyệt đối không phải!

An Tiệp cầm bát canh bên cạnh húp đi non nửa rồi tiếp tục dụ dỗ "Ba đã chào hỏi rồi, Thần cổ phiếu Fate sẽ chỉ dạy cho một mình con thôi. Không đi thật sao?"

Đại Bảo cắn rang, cậu thật sự thích thị trường chứng khoáng "Con đi!"

Lâm Nhược nói chuyện điện thoại xong ngồi vào chỗ của mình, thuận miệng cười nói "Đại Bảo đi đâu?"

"À!" An Tiệp đưa cho Lâm Nhược bát canh, thong dong tiếp chuyện "Con trai muốn tìm hiểu thị trường chứng khoán, anh đã liên hệ cho con đi học hỏi Thần cổ phiếu Fate"

Cậu quả thật rất muốn đi, nhưng miếng mồi này rõ ràng là An Tiệp quăng ra trước mà. Đại Bảo cắn răng, đây là mặt khó đối phó nhất của người này!

"Đại Bảo, con mới nhiêu tuổi, có nhất thiết phải học những cái đó không" Lâm Nhược đút cho con một thìa canh trứng, nói với An Tiệp "Sao anh không khuyên con đi!"

"Con mua học này học kia là việc tốt mà" An Tiệp mặt không đổi sắc trấn an Lâm Nhược "Bài giảng bắt đầu lúc mười giờ, sẽ có lái xe đưa con về"

"Sẽ không vô tình gặp người quen chứ?" Lâm Nhược hỏi

"Không có đâu em!" An Tiệp nói với Đại Bảo "Đêm nay ngủ sớm một chút, mai dậy sớm chuẩn bị đồ, ba ngày sau mới về!"

"Còn muốn ở bên ngoài ba ngày sao?" Lâm Nhược trợn trừng mắt

"Là bài giảng giới hạn mà, anh sẽ cho người chăm sóc con trai, em yên tâm"

Có An Tiệp an bài, đúng là không có gì không yên lòng. Nhưng từ sau khi có con, Lâm Nhược chưa bao giờ xa con trai lâu như vậy, có chút luyến tiếc.

"Mẹ, mẹ sẽ nhớ con chứ!" Đại Bảo từ trên ghế trượt xuống, đi đến bên cạnh Lâm Nhược, vươn tay nhỏ ôm lấy cánh tay cô "Mẹ, đêm nay con có thể ngủ cùng mẹ không?"

Mấy tháng trước, khi bạn học An Đại Bảo tuyên bố mình là đàn ông thì đã ngủ một mình rồi.

Lâm Nhược nhìn Đại Bảo, lại nhìn An Tiệp, tất nhiên nhìn ra sự khác thường.

Lâm Nhược cuối cùng cũng rõ rang, thì ra hai người nay đang đấu với nhau

Lâm Nhược xoa xoa khuôn mặt của Đại Bảo "Con trai thật sự muốn đi học sao? Nếu không muốn đi thì đừng đi!"

Đại Bảo thành thật gật đầu "Con muốn đi"

Được rồi! xem ra gừng càng già càng cay, An Tiệp một phát trúng ngay tử huyệt của An Đại Bảo rồi!

An Tiệp nhếch miệng cười, vừa gắp thức ăn cho Lâm Nhược, đường nhiên cũng gắp một chút cà chua cho Đại Bảo, rồi chậm rãi ăn cơm của mình.

"Nếu muốn đi thì phải học cho thật tốt, không được giận dỗi. Ngồi lên ghế ăn cơm nào, đêm nay mẹ ngủ với con!" Mắt nhìn An Tiệp

An Tiệp lập tức gặp xườn sốt chua ngọt vào bát vợ "Bà xã, ăn cơm đi"

Lâm Nhược bất đắt dĩ thở dài, hai người này thật là, mỗi lần gặp nhau đều giương cung bạt kiếm.

Ba người ăn xong, Lâm Nhược dẫn Đại Bảo đi tắm rồi lên giường ngủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.