Lạc Thiên Ký

Chương 132: Hình Ngục



Chương 132: Hình Ngục

Sau gần một tuần lễ chờ đợi thì ngày ước hẹn phát động dẫn linh trận tại các linh mạch cũng đã đến, để chuẩn bị cho ngày này không chỉ pháp pháo mà ngay cả Linh khí nỏ cơ và Yêu Linh Súng cũng được tham gia, mục đích duy nhất là tạo ra chấn động thật lớn che đi việc Iinh mạch bị di chuyển dẫn đến Địa trấn. Các môn nhân đã được dặn dò yên lặng không tấn công cho đến khi nào cảm giác được hơi có địa trấn xuất hiện thì đồng loạt công kích. Cả Càn Không Tông nín thở chờ đợi giây phút địa chấn diễn ra thì sẽ không tiếc Linh thạch mà một lần nưax tổng lực tấn công, vậy nhưng đợi hơn nửa ngày trôi qua mà không hề có bất khì một hiện tượng địa trấn nhỏ nào diễn ra. Cao tầng lo lắng về việc có thể nhóm đặc nhiện cử đi gặp bất trắc, mọi người nhao muốn cử vài đội đi thăm dò. Bất quá lúc này một thám tử Tân Điêu tộc vội vã nhào vào báo cáo.

" Thưa các vị đại nhân, Di linh đã khởi động bên ngoài là địa trấn rất mạnh thế nhưng bước quá cái thành môn thì không còn cảm giác của địa trấn... không biết chúng ta tấn công được chưa"

" Có quái.... nếu bên trong không có dị động gì thì không cần tổng lực tấn công, 2 Linh Hạm làm ra vẻ công kích thôi, đem một Chiến Xa Băng Phong đến, ta muốn toàn cảnh qun sát tòa thành này một lần" Lạc Thiên kinh ngạc mà đạo. Rõ ràng tường thành tàn phá không hề có kết giới, không thể nào bên ngoài là mảng sơn băng địa liệt mà bên trong lại bình yên vô sự được, như vậy thì quá tà môn.

Dùng Chiến Xa thì tốc độ sẽ nhanh hơn Lạc Thiên tự mình bơi đi một chút, tất nhiên nếu hắn dùng thần thông mà độn đi thì chả chiến xa nào cho lại cả. Ấy mà lượn một vòng quanh tòa thành band kính 200 dặm này thì Lạc Thiên mới vỡ lẽ tại sao khi mới đặt chân tới đây hắn thấy một tia không hợp lý. Cái tia không hợp lý đó là tòa thành này không hề hài hào với hoàng cảnh xung quanh, kiểu như ai ép buộc và vứt cái thành trì này vào vị trí này vậy. Sau khi Lạc Thiên cho tiến hành kích hoạt Di Linh đại trận ở các linh mạch lân cận thì vô tình khiến cho động đất làm lộ dấu chân ngựa nơi đây. Cả tòa thành nền móng không hề liên quan đến địa mạch xung quanh, hay nói cách khác nền móng của tòa thành này là từ một nơi khác mang đến. Lúc này Lạc Thiên mới để ý đến kiến trúc của thành trì lại càng không hợp lý, kiểu như ai đó cưỡng ép sửa một bộ quần áo nhỏ hơn biến thành lớn hơn để phù hợp với mình thật quá bất hợp lý. Nếu không có cơn địa trấn lan đến nơi này thì sự thực về tòa thành trì cổ này mãi mãi nằm trong bí mật mà thôi.

" Lệnh cho tất cả nhên viên khai thác đào sâu hết cỡ các chỗ này.... chỗ này... và cả chỗ này nữa....." Sau khi trở về bên linh thuyền thì Lạc Thiên nhanh tróng phác họa ra một bức bản đồ khá toàn cảnh về tòa cổ thành này, hắn định ra mấy chỗ đánh dấu để tìm tòi khai thác, nếu đã là nền móng không hề liên quan đến địa mạch thì cũng chỉ có cách đào lên để xem xét. Mấy chỗ hắn đánh dấu không phải vu vơ, giá như công thẳng vào được khu trung tâm mà tiến hành khai quật là tốt nhất, vì tất cả nhưungc gì tinh hoa thường nằm ở khu trung tâm, vậy nhưng ngoại vi cũng không phải vô dụng. Dựa theo cách bố trí thì bao giờ một tòa thành cũng phân đông tây nam bắc và trung tâm, tạo nên thế ngũ phương. mà thường 4 khu bên ngoài sẽ thực hiện các chức năng khác nhau, ví dụ như chế tạo, buôn bán giao dịch, kho chứa và sẽ có một khu dành cho quân đội. Mà mỗi khu đều có kiến trúc trung tâm của nó vậy nên nếu ngươi là người có chút hiểu biết thì dic nhiên sẽ không thể dào loạn a.

Thời gian không còn nhiều, nếu tính ra thì chỉ còn một tháng rưỡi nữa thì bắt buộc Càn Không Tông phải rút lui khỏi đây, không thể có sự lựa chọn nào khác. Mà theo mưu đồ gây loạn trục lợi của hắn thì tất nhiên không thể rời đi quá sớm, nếu không đại quân Bạch Giao mất hẳn đi dấu vất của Càn Không Tông thì kế hoạch lại thành ngâm nước cả.

“ Long gia... có phát hiện, thành đông thế mà đào ra được một kiến trúc ngầm. Tiền Mã nhị lão mời ngài qua quan khán” một gã Tân Điêu tộc làm công tác chân truyền tin vậy mà thông báo cùng Lạc Thiên. Một tuần nay thế mà tại bốn khu ngoại vi họ đào lên được khá nhiều những kiến trúc ngầm dưới lòng đất, mà nói đi cũng nói lại nếu không có máy khoan cắt tổ hợp pháp khí thì đảm bảo một chuyện đó là không thể nào khai quật nổi một tấc đất của tòa thành này. Vậy mà cấu tạo đất cát trong thành quá là cứng rắn. Độ cứng chỉ kém linh thạch một chút, thế nhưng bản chất của chúng vẫn là đất cát mà thôi. Lạc Thiên cảm giác như từng khối đất ở đây đã được luyện hóa qua, thế nhưng rồi hắn lại bác bỏ ý nghĩ này, để luyện hóa một tòa thành khổng lồ như vậy thì hao tốn linh linh lực là con số thiên văn, chỉ có thần mới làm được điều này mà thôi.

Thế nhưng dù cứng rắn đến đâu thì cũng không chịu đựng được máy khoan cắt pháp khí tổ hợp của Càn Khôn Tông đục khoét liên tục ngày đêm, vậy mà hai tuần trôi tổng cộng môn nhân thuộc Ngoại môn khai quật ra tới gần mười căn hầm của những nhà buôn, và một căn hầm là kho quân khí nhỏ của tòa thành này. Sở dĩ có được dự đoán này là do Lạc Thiên và mọi người dựa vào những đồ vật bị phong hóa trong các hầm kho mật thất này. Tuy rằng đã đào móc được khá nhiều vị trí thế nhưng thu hoạch thì không được bao nhiêu, vì tất cả những vật dụng đều bị thời gian dài đằng đẵng mài mòn cho không còn hình hài nữa rồi, chỉ có thể thông qua đại khái mà phỏng đoán thôi.

Nhưng ngày hôm nay rất đặc biệt, vậy mà toàn bộ cao tầng Càn Khôn Tông tụ tập tại một vị trí mà đang bị các môn nhân khai quật này. Nếu lại chỉ là những phát hiện các đồ vật phong hóa như cũ thì đảm bảo sẽ không thu hút nhiều cao tầng đến vậy, Sự thật là môn nhân Khai khoáng tại vị trí này xuyên thấu đến gần 150 trượng thì gặp cấm chế cản lại. Đùa gì chứ có cấm chế là có bảo quản, có bảo quản là có thu hoạch cự đại. Không cần nói nhiều hơn 5 mươi máy khoan cắt từ các nơi khác bị cắt giảm đưa về nới này tập trung khai thác mở rộng và trùng kích cấm chế.

Thật ra cấm chế không thực sự quá mạnh mẽ, chắc có lẽ trước đây nó là một siêu cấm cấp cấm chế đấy, thế nhưng thời gian đã bào mòn tất cả, nó giờ đây chỉ mạnh cỡ Kim đan sơ kì cấp mà thôi. Hạ Hầu Uyển Vân hoàn toàn có thể dùng bạo lực mà phá vỡ vòng quang tráo vệ này, song Lạc Thiên lại cho rằng không nên. Những đồ vật bên trong cấm chế này sợ đã quá mức yếu ớt rồi, nếu Hạ Ma nữ quá tay một chút rồi không may phá hủy hết thì cứ gọi là khóc không hết nước mắt. Công việc phá cấm vẫn là dùng 80 máy cắt khoan ngày đêm mài cho cái cấm chế này tan vỡ....

Công phu không phụ lòng người, chỉ sau ba ngày miệt mài không dừng nghỉ thì các công nhân nhỏ bé của Bạng tộc đã đột phá qua màn linh cấm, mở ra một thông lộ tiến vào khu vực nội cấm bên trong. Đoàn ngươi tiến vào quan khán bên trong lũ cấm chế bao gồm Lạc Thiên, Hạ Hầu Uyển Vân, Hỏa Chiến đã bình phục sau thương thế, Lục Ngạc và Song Ưng.... đây toàn là những nhân vật biết đánh đấm nhất của Càn Khôn Tông tập hợp lại, Liễu Thu Thủy vẫn phải bận chỉ huy chiến dịch đánh nghi binh cùng hải yêu của Thanh Xà Thành. Việc tiến vào một nơi chưa biết rõ như vậy tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, cần phải có chiến lực nhất định mới có thể tự đảm bảo an toàn, cỡ như Triệu Vô Cực, nhị lão đồng tử thì....thôi hay bỏ đi.

Đập vào mắt mọi người sau khi bước qua màn sáng lại là một hành lang rộng thênh thang, từng pháp thuật tạo ra ánh sáng được đoàn người thả ra liên tiếp chiếu rọi rõ ràng hai bên thạch tường. Hành lang âm u trơn tuột không có gì đặc biệt ngoại trừ một số minh châu phát dạ quang được gắn trên vách tường, nhưng thời gian vô tình cũng khiến chúng ảm đạm không còn sức sống. Hành lang không kéo dài đến vô tận mà chỉ khoảng một dặm đường mà thôi. Kết thúc hành lang là một sảnh đường hình tròn rộng lớn vậy mà chu vi lên tới 2 dặm có dư, đây là một kiến trúc khá là âm u, lạnh lẽo. Mái hình vòm, bản thân sảnh đường cũng trống không, xung quanh không hề có phù điêu hay chạm khắc gì, tất cả đơn giản đến không thể hình dung, phải nói rằng tất cả đều là thạch đầu trơn láng mà thôi. Vậy nhưng toàn bộ thạch đầu vậy mà từng viên gạc đều có khắc Yêu Văn kì dị được bảo tồn khá tốt cho đến tận ngày hôm nay.

Xung quanh chu vi của sảnh đường khổng lồ vậy mà được bố trí các căn phòng rộng lớn, cửa vào lại được ấm chế phong tồn. Đến lúc này thì không thể không mời Tiểu Sư thúc ra tay đả thông những căn phòng kia.

Khi mỗi căn phòng được mở ra thì bí ẩn của khu kiến trúc âm u này cũng dần được khám phá. Trong những căn phòng khổng lồ rộng đến cả mẫu này vậy mà chứa đầy những hình cụ lớn bé, từ nhỏ như hình cụ tra tấn nhân tộc đến đại hình cụ tra tấn yêu tộc đều được bảo tồn khá tốt. Móc sắt, đao dóc xương, kim châm, xiềng xích tán toạn... Vách tường đen kịt một màu không phải do sơn mà là do vết máu không biết bao nhiêu nhiều mà cô đọng lại. Tuy rằng thời gian đã xóa mờ đi cái mùi tanh tưởi của máu tươi thế nhưng bất kì sinh vật nào nhìn thấy khung cảnh khủng bố của các căn phòng này đều có thể tự mình tưởng tượng ra cái mùi kinh tởm ấy. Từ những căn phòng khổng lồ dùng để tra tấn tù nhân thì có thể xác định đây chính là mộ cái cự đại Ngục Hình của tòa thành trì này. Mà trong mỗi tòa thành trì thì có hai nơi sẽ được bố trí cấm pháp hùng mạnh nhất, đó là phủ thành chủ và ngục giam. Bây giờ thì Lạc Thiên có thể dễ dàng lí giải tại sao cả tòa thành đổ nát chỉ còn lại hai nơi còn cấm chế tồn tại. Rõ ràng là thời gian bào mòn tất cả, thế nhưng hai nơi quan trọng này với pháp cấm quá cường đại mà vẫn còn có thể thoi thóp đến ngày hôm nay.

Nhưng kế tiếp thì Lạc Thiên sững sờ rồi, ngoài vài cái đại hình căn phòng dùng để tra tấn tù nhân thì còn lại rất nhiều lại là các căn phòng nhỏ hơn, cỡ chỉ gấp 2 lần những căn phòng bình thường của nhân loại, nhưng tất cả đều trống không, không còn vật dụng gì ngoài những chiếc bàn, tủ, và cả giường, tất cả đều được làm bằng kim loại và có khắc yêu linh văn. Chúng được bảo tồn khá hoàn hảo trong khung cảnh bị cấm chế phong bế. Từ kích thước những vật dụng còn lại trên thì có thể đoán ra những kẻ thủ vệ nơi đây cơ thể chỉ cao tầm 1 trượng mà thôi, khá giống với thân thể giống đực của ma tộc. Vì không có một vật dụng mang tính cá nhân nào để lại thế nên Đoàn người thám hiểm của Càn Khôn Tông không thể biết được thân thế của những kẻ từng là chủ nhân tòa cổ thành này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.