- Tất cả không hốt hoảng... là trưởng bối của Công tử biết ngài bị tổn thương nên tạo ra cánh cửa không gian đón đi thôi. Không có gì phải lo lắng... theo kế hoạch tiếp tục tiến lên...."
Kẻ lên tiếng cảnh báo tất cả mọi người là Mộc Kiếm Thanh, tất cả môn nhân cũ của Càn Khôn Tông đều tấm tắc gật đầu. Họ biết rằng Long gia vậy mà có trưởng bối là tiên nhân đấy. Việc cỏn con cứu đi hậu nhân bằng một cái đường hầm không gian chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa vậy. Nhưng sự thật có phải như vậy chăng, hay chỉ là một hiểu nhầm vô ý. Song cho du là hiểu nhầm thì đội ngũ của Càn Khôn Tông cũng nhanh tróng mà bình tĩnh lại tiếp tục đi theo bí lộ mà trước đó Lạc Thiên đã phong trường hợp có lạc đường mà giao cho một số đầu lãnh các đội ngũ.
Tại một vùng đất không biết tên, nói đúng hơn là một sa mạc hoang vu.
Mênh mông cát vàng, trống trải hoang vu, nhưng cũng đượm một vẻ bao la hùng vĩ. Những ngọn đại phong quét ngang qua bề mặt lỗ chỗ cát vàng tạo nên những đám bụi bay cao cả ngàn trượng. Lúc này đây mặ trời đỏ đã rơi về gần cuối chân trời, nhuộm cả một mảng thiên không thành màu đỏ thẫm, bàng bạc bên trong cũng có một tia tang thương dáng dấp.
Bỗng nhiên giữa bầu trời bao la và những cồn cát cô đơn ấy hiện ra một tia không gian đứt gãy. Trong phút chốc một cánh của màu đỏ lăng không đột xuất. Từ trong đó năm cái bóng đen khổng lồ nhanh chóng tống xuất trở ra rồi đập mạnh xuống cồn cát. Không gian lại trở nên yên tĩnh, Hồng môn quang cũng biến mất như chưa từng bao giờ hiện thế. Cát vẫn là cát, gió vẫn là gió. Những cơn gió vô tình vẫn làm công việc của nó, quét tất cả những gì trên bề mặt của nó đi qua. Rồi cát lăn như những đợt sóng biển mà khỏa lấp đi mọi dấu vết biến động nơi đây. Mọi thứ lại trở về với nguyên trạng của nó. Cồn cát mênh mang, cương phong rít gào.
Không biết bao lâu vậy mà cồn cát kia nhúc nhích, một cái đuôi quái vật cự đại chồi ra ngúng nguẩy, rồi một cái móng cự đại vươn ra khỏi tầng cát. Trong phút chốc xuất hiện tại Hoang Mạc thê lương không dấu hiệu của sự sống này một con quái vật, nó mà một con Đại Cự Ngạc màu xanh, cơ nhục cuồn cuộn đầy sức mạnh. Tuy trên cở thể Con Cự Ngạc này có những vết hủ thực xuyên thấu thịt da, máu khô đen tím chảy loang lổ toàn thân nhưng xem ra không phải là trí mạng. Cự Ngạc lắc lắc cái đầu như muốn tỉnh lại sau cơn mê muội kéo dài. Sau đó hai mắt vô tiêu cự của nó dần thanh tỉnh.
Động tác đầu tiên khi nó tỉnh lại là ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, mờ mịt không hiểu mình đang ở đâu. Nhưng rồi cái mũi của nó nhanh chóng hit hà trong không gian. Ngay lập tức nó điên cuồng bò về một phía mà ra sức đào mạnh, để rồi một khắc đồng hồ sau nó móc ra từ trong một cồn cát cách đó 200 trượng một thân hình Quái Giao Bê bết máu thịt. Đôi chỗ còn có cả Xương và nội tạng lộ ra.
Đến lúc này thì cách đó mấy trăm trượng tại hai cồn cát khác cũng đột nhiên xuất hiện dị động, Hai con quái vật khổng lồ có cánh xuất hiện, điều trùng hợp là trên người chúng cũng tràn đầy các vết hủ thực, máu khô tím đen loang lổ toàn thân. Hai con Quái vật này cũng ngơ ngác nhing xung quanh, sau đó chúng đột nhiên phát hiện ra con Cự Ngạc và cái Xác của Quái Giao. Vậy mà cả hai như tia chớp thét gào mà xông tới phía Cự Ngạc.
- Lục tỷ.... phụ thân sao rồi... Cả hai con quái điểu như cùng lúc lên tiếng.
- Thương thế rất nặng, nhưng không nguy tính mạng... các ngươi di tìm Hồng Di mau lên... Con Cự Ngạc vậy mà lên tiếng ra lệnh cho hai con quái điểu.
Chỉ trong chốc lát hai con quái điểu cũng từ một cồn cát gần đó mò ra một con Đại Hồng xà Máu thịt bày nhày. Hai mắt nhắm nghiềng hơi thở mong manh.
- Tình hình Hồng Di ra sao rồi.... Cự Ngạc ngoác miệng máu ra để hỏi.
- Vết thương chí mệnh do hung thú tạo thành đã được Phụ Thân dùng linh lực kích hoạt đan được nên khá lên rất nhiều.... những vết hủ thực còn lại chỉ là ngoài da... thế nhưng Hồng Di rất yếu có qua được hay không thì ta không biết.... Lạc Thiên Ưng lên tiếng trả lời.
- Nơi này một tia Linh Khí cũng không có, không biết đã qua bao lâu mà ta đến một tia Linh lực trong người cũng không còn, không thể mở ra túi trữ vật. Các ngươi thì sao. Cự Ngạc lên tiếng hỏi Quái điểu.
- Đệ cũng không còn một tia linh lực nào, ngươi thì sao Địa Ưng... Thiên Ưng quay qua đệ đệ của mình mà hỏi, giọng đầy lo lắng.