Pháp lệnh này của Lãnh Sơn Thứ là do Lạc Thiên thong qua hắn mà đưa ra, hắn cần danh chính ngôn thuận mà đưa tổ đội vào quản lý môn phái này. Pháp lệnh rất cáo xảo diệu, đầu tiên là xây dựng một mối nguy hiểm tiềm tàng gây sức ép tâm lý cho mọi người, khiến cho các môn nhân tuyệt vọng, sau đó thì mới tung ra một tin tức boom tấn khiến lòng người có chỗ dựa vào, nếu không thì nhóm ngoại lai Lạc Thiên sẽ bị môn nhân cũ bài xích, dùng sức mạnh mà đàn áp cũng được nhưng hiệu quả không bao giờ cao bằng lòng người sở hướng.
Ba tháng sau Lãnh Sơn Thứ ra lệnh bỏ phong cấm môn phái, lệnh cả tong môn chuẩn bị nghi thức đón tân trưởng lão. Ngày hôm sau là cờ xí ngập trời, đèn hoa khắp nơi, lòng người náo nức xếp thành hàng ngay ngắn chờ đón viện quân.
Từ phương xa một linh khí phi hành từ từ tiến đến Càn Khí Sơn, môn nhân náo nức xì xào... điều khiển linh khí tức là trúc cơ, viện quân vậy mà có trúc cơ. Càn Khí tong sau khi họa tong chủ đi qua thì chiến lực cao đoan gần như mất hết, là thời kì suy yếu nhất của môn phái, người có tâm tư đều tìm lối đi riêng cho mình. Thế nhưng nếu bổ xung một trưởng lão trúc cơ không phải si nhân như hai vị lão nhân của Càn Khí tong thì mọi việc sẽ biến chuyển.
- Cung nghênh hai vị trưởng lão và các vị tiểu thư công tử...
Ai là tiểu thư ai là công tử... mệt mỏi nghĩ ra. Biết thông tin minh sắp được làm bề trên trong một tong môn Lục Ngạc lăn lộn đòi danh xưng tiểu thư, hai con Ưng hùa theo đòi danh công tử... hết cách rồi vậy là định ra như vậy, quá là trò cười.
Môn nhân thì chả biết ai là tiểu thư ai là công tử thế nhưng thấy trưởng môn hô vậy cũng ào ào mà theo. Khí thế của mấy chục tu sĩ hô lớn cũng có vẻ khá là hoành tráng. Chưa bao giờ được hưởng sự đãi ngộ này Lục Ngạc thư sướng mà vểnh mặt bò đi vào quảng trường. Hai con Ưng cũng đáp xuống đi bằng chân, cái đầu ngửa ra đến độ gần như vặt ra phía sau. Môn Nhân nhìn thấy muốn cười mà không dám, ai cũng mặt đỏ tía tai cố nhín nhịn trong bụng, thật là khổ sở không thôi.
- Chào các ngươi ta là Lạc Thiên Tiểu Thanh, gọi ta Thanh tiểu thư, ta có sức lực lớn giỏi đánh nhau, các ngươi ai bị bắt nạt thì bao trên đầu bản tiểu thư....
- Bao trên Đầu ta.... Bao trên ta... gọi ta Thiên công tử.... gọi ta Địa công tử.... bao cho ta.... ngươi cút biết danh nhau là gì không.... ngươi cút... ngươi đánh thắng được ta a..... a mẹ thằng này.... hôm nay bố cho mày biết ai là ca ai là đệ.... nhào vô...
Hai con hàng Song ưng lao vào nhau túi bụi, nhóm Triệu Vô Cực, Hồng Mãng nhìn quen rồi thì kệ. nhóm môn nhân thì há hốc mồm đến nhét được cái bát tô. Thứ nhất mấy yêu thú này nói tiếng người... cái này là do Triệu Vô Cực hồi phục tu vi luyện mấy viên Phá thiệt Đan cho họ làm cho yêu thú có thể nói tiếng người, mặc dù âm thanh không uyển chuyển mấy. Cái thứ hai là mấy yêu thú này rất nhân tính hóa... Mấy vị nhanh trí trong tong môn nhận ra một việc mấy yêu thú này địa vị ẩn ẩn không kém vị Triệu Vô Cực trúc cơ, đó là thong qua tỉ mỉ quan sát hành đống lời nói và ánh mắt. Một vị cáo già vội vàng cầm ly rượu thu hết đi đến bên Lục Ngạc:
Xinh đẹp? các môn nhân nhìn tên Hoa Anh hết sức buồn nôn, lời này cũng có thể nói ra đúng là da mặt quá bá. Lục Ngạc chớp chớp cái mắt to bằng nắm đấm ngạc nhiên sau đó ngoác miệng cá sấu cười ha ha.
- Ngại chết lại có người khen xinh... tiểu tử ngươi rất khá... phi thường khá... uhmm ngươi tên Hoa Anh.... ta nhớ rồi, lần tới Phụ than ra biển tầm bảo cho ngươi một suất... vậy đi... à tay ta không tiện phiền ngươi lấy thùng tửu rót ta một ít...
Lục Ngạc nãy giờ muốn uống tửu mà thử thế nào cũng không xong nay có tên sai vặt thì hứng trí bừng bừng... Còn tên Hoa Anh thì tâm nô hạo phóng vội vang bê một thùng tửu rót vào miệng đang mở ngoác của Lục Ngạc.
Người nói vô tâm người nghe hữu tình... cái gì phụ thân, cái gì ra biển tầm bảo... lại một tin động trời. Con sấu này đã cường đại đến rối tinh rối mù phụ thân nàng là tồn tại gì, lại còn ra biển tầm bảo... mẹ nó đây mới là con đường phát tài. Việc nhân đức không nhường ai môn nhân ào ào đứng dậy mò mẫm nịnh hót vây quanh Lục Ngạc. Phải nói là Lãnh Sơn Thứ ngại thân phận chứ hắn cũng muốn xông lên gạt lũ kia ra mà nịnh hót vì hắn biết đây là nhi nữ mà chủ nhân hắn cưng chiều nhất. Mà con mẹ nó chủ nhân là giao lại đẻ ra cá sấu và ưng, cái lão chủ nhân này ăn quá tạp, Lãnh Sơn Thứ hung hăng nghĩ.