Lạc Thiên Tiên Đế

Quyển 1 - Chương 43: Luân Hồi Giả



Lúc này hư ảnh Ma Thần chợt cất cao giọng nói, thanh âm hữu lực tựa tiếng sấm rền vang, vọng về bốn phía thương khung, cơ hồ thiên thư giáng lâm, thần chỉ truyền xuống, bất quá, bốn ngàn chúng nhân có mặt tại nơi đó lại không thể nào cảm nhận được dù chỉ là một chút.

" Trong ba ngàn Đại Đạo Triều Thiên, ngươi có quyền chọn cho mình một Đạo để truy cầu, nên nhớ, chỉ duy nhất một Đạo mà thôi! Nhưng nếu nguyện ý đi vào Ma Môn sẽ nhận được truyền thừa đầy đủ của bổn tôn! ".

Vũ Thiên Long đứng tại tầng tám mươi mốt Ma Tháp, hắn cũng nghe được rõ ràng thanh âm này, không những thế, còn cảm nhận được uy áp kinh thiên động địa đang phát sinh từ bên trên hư ảnh Ma Thần, cơ hồ ý chí thiên địa muốn khiến Vũ Thiên Long phải triệt để khuất phục, không thể làm ra lựa chọn nào khác.

" Ma Đạo ư! Thứ tà ác ta không muốn! " Bên dưới uy áp, Vũ Thiên Long cắn răng dứt khoát đáp lời.

" Ai bảo Ma Đạo tà ác? Tiên Đạo mới là chính nghĩa? Nhân sinh quan mỗi người một khác, bởi vậy cách nhìn nhận thế giới cũng không thể giống nhau, ngươi tu Ma nhưng bản tâm ngươi lương thiện, thế nhân gọi ngươi là Ma nhưng ngươi lại không hề làm việc xấu thì có sao? Chung quy một chữ Nghịch, Tiên thì nghịch Thiên mà bước, Ma thì nghịch Đạo mà đi! ". Hư ảnh Ma Thần thoáng đăm chiêu, ngưng một chút hắn lại nói.

" Trong lòng ngươi cũng có Ma đấy thôi! Ma là sân, si, cừu, hận, hỷ, nộ, ái, ố! Dục vọng thành Ma, tham niệm thành Ma, sát khí cũng thành Ma, đạo trời có trước vạn vật, nói lớn thì bao hàm cả vũ trụ, mà nói nhỏ lại li ti như hạt bụi, từ hỗn mang chẳng hề phân chủng loại, bất quá thế nhân trong quá trình truy cầu, vì u mê nên mới đa đoan chia làm hai ngã chánh, tà ".

" Đạo căn bản vốn tròn đầy không thêm bớt, vô thủy vô chung, không có nhị nguyên sai biệt, lại đặt đúng nơi đúng chỗ, cũng chẳng người rảnh rỗi đi gọi tên, xưa nay vẫn thế!.

Chẳng vì không có Đạo Sư mà Đạo mất đi, cũng không phải vì có Đạo Sư mà Đạo mới hiện diện, Đạo Sư là người đã tỏ ngộ nên đem tỏ ngộ của mình mà chỉ dạy cho ta.

Vì ta chấp mê nên các bậc Đạo Sư tạm dùng đến chữ Đạo là để tỏ ngộ, ngay cả chữ Đạo cũng chỉ là giả danh, chứ đừng nói đến đạo này hay đạo khác, nếu phân thành chánh tà thì lại càng xa vời Chân Đạo.

Nếu như tự hiểu, thì ngay đây đã hiểu không cần luận giải gì thêm nữa, còn nếu vẫn mù mờ vì nhân sinh vốn nhiều hỗn độn giả danh, cần phải phân rõ trắng đen thì tạm nói: Chánh Đạo là con đường hướng ngươi đến sự hoàn mỹ.

Tà Đạo, tức con đường thoát mê giúp ngươi tĩnh ngộ, chẳng vậy mà Đạo giáo Bắc Thiên Hoa Hạ xem Phật Giáo Tây Phương là Tà Đạo, bất quá người trong Phật môn lại nói kẻ Đạo giáo u mê, lẽ nào không đúng? Ngươi nhìn sông nói núi thì là núi, ngươi nhìn núi nói sông thì là sông, tất cả cũng chỉ bao hàm trọn vẹn trong hai chữ " Ý Niệm ".

" Ý Niệm?!! Thứ gì là ý niệm? " Vũ Thiên Long nhìn hướng thương thiên, nơi tôn Thần Ma đằng vân mà đứng, trong lòng không che dấu được sự tò mò, đôi mắt hắn có chút mê man, Vũ Thiên Long thì thào hỏi.

" Linh Am Xà, vạn độc chi vương, Loài rắn này một nhát có thể lập tức cắn chết tu chân giả như ngươi, nhưng nọc rắn lại giúp ta chữa bệnh nan y cứu người, mật rắn là dược liệu hàng trân bảo quý báu khó tìm... Ngươi xem nó là địch nhân, là tà đạo, nhưng ta và một số người lại xem nó là ân nhân, là chính đạo, cuối cùng ai đúng? Ai sai?! "

Hư ảnh Thần Ma bỗng nhiên mở miệng cười, bản thể hắn trong một cái sát na liền thu nhỏ lại vô số lần, lúc này đứng trước mặt Vũ Thiên Long là một nam tử trung niên, hắn thân cao hai trượng, nước da ngăm đen, lưng hùm vai gấu, mặt vuông râu rậm, đôi mắt lại sáng quắc như minh đăng, nhìn thế nào cũng đều không giống với hình dung của một kẻ tu Ma, hơn nữa còn là vị Ma Quân Thái Cổ.

Khí tức hắn trầm lắng lại sâu xa, tuyên cổ nhưng không phải nặng nề, tang thương nhưng không hề mục nát, ở đó có thể nhìn ra một chữ "Chấp " trong từ " Chấp Nhất ", một chữ " Sát " trong " Sát Phạt Quyết Đoán ".

Vũ Thiên Long nghiêm túc cúi đầu, cung kính chắp tay hành lễ: " Tiểu bối ra mắt Ma Quân tiền bối! " Trong lời nói có thể nghe ra sự sùng bái đến tận cùng, sùng bái này là tôn nghiêm đầy đủ mà Vũ Thiên Long dành cho cường giả, dành cho một vị Ma Quân tuyệt thế đã từng Vấn Đỉnh Hóa Hư.

" Ngươi thiên phú khoáng tuyệt cổ kim, thiên tư vô song, đạo tâm vững vàng càng là có một không hai trong thiên hạ, chỉ tiếc cách nhau tuế nguyệt quá dài, niên đại xa xôi, bằng không ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ! " Nam nhân thoáng nhìn Vũ Thiên Long, cảm khái nói.

" Người là Ma Quân Thái Cổ, uy chấn tu chân giới, tiểu bối phúc phận mỏng manh đâu dám vọng tưởng! " Vũ Thiên Long khiêm tốn đáp.

" Hay cho câu phúc phận mỏng manh! Tiểu tử!! Ngươi cùng ta số mệnh giống hệt nhau, đều là người được chọn, vận mạng bị kẻ khác chưởng khống, cuối cùng mãn cục sẽ vô cùng thê thảm!! " Nam nhân trầm ngâm nói, thỉnh thoảng hắn lại nhìn vào mắt Vũ Thiên Long, sau đó bất giác thở dài.

Nghe đến đây, Vũ Thiên Long thoáng động dung, nhiều hơn là sự tò mò, hắn vội vàng hỏi: " Tiền bối có thể nói rõ hơn được không? Người được chọn! Vận mệnh bị chưởng khống! Rốt cuộc là thế nào? ".

" Ngươi không thể biết, càng không nên biết quá sớm! Bất quá, ta có thể nói một chút: Ngươi và ta đều là Luân Hồi Giả, lý do chúng ta tồn tại trên cõi tạm này, chỉ để thực hiện một cái sứ mệnh duy nhất, một sứ mệnh cực kỳ khó khăn, nếu không muốn nói rằng: Chẳng hề có chút cơ hội thành công nào! " Nam nhân ôn tồn đáp, trên khuôn mặt phong trần sương gió hiện lên nồng đậm sự thống khổ cùng tư vị bất lực.

" Luân Hồi Giả? Sứ mệnh khó khăn! " Vũ Thiên Long kinh nghi nói.

" Đúng vậy! Chữ " Giả " này tượng trưng cho thân phận người đại diện của Thiên Đạo, Luân Hồi Giả, Diệt Thế Giả, Siêu Thoát Giả, Hư Vô Giả, Sinh Tử Giả.. Mệnh ngươi gắn với Luân Hồi, phải trải qua ngàn vạn lần Luân Hồi nhàm chán, trầm mê muôn kiếp bất phục, sẽ không có ngày ngẩng đầu lên được! ".

" Ý tứ gì! Rốt cuộc ngài là?! " Não hải oanh minh, ngập trời sóng lớn, thần sắc lập tức biến hóa, Vũ Thiên Long thảng thốt.

" Ta danh tự đầy đủ: Hành Thiên Hạ, thế nhân quen gọi với cái tên Xích Quỷ Ma Quân, Luân Hồi Giả thứ nhất, cũng là đám sinh linh đầu tiên diễn sinh tại bên trong thiên địa này từ thuở sơ khai " Nam nhân đạm mạc đáp lời.

" Luân Hồi Giả thứ nhất! Sinh linh đầu tiên tồn tại! " Càng nghe Vũ Thiên Long càng hoang mang, khiếp sợ, ý vị này chẳng phải nói: Hành Thiên Hạ kia niên đại tồn tại chỉ sợ phải dùng đến khái niệm Kỷ Kiếp để đong đếm.

" Ta biết ngươi đang nghĩ gì! Đúng vậy! Tuế nguyệt hẳn đã quá dài, bản thân ta cũng không thể nhớ rõ, bất quá, từ khi ta mở mắt trong cõi hồng mông hỗn độn kia cho đến nay, thế giới đã hai lần xoay chiều đổi cực, ứng với hai cái Kỷ Kiếp " Nam nhân mặt ủ mày chau, đôi mắt hắn mơ màng nhìn về địa phương vô định, hồi ức nói.

" Hai Kỷ Kiếp!! " Đến lúc này Vũ Thiên Long đã không thể đè nén được cảm xúc trong lòng, não hải oanh minh, hắn kinh hãi hét lên một tiếng.

Mười vạn năm ứng với một Tiểu Kiếp, mười cái Tiểu Kiếp là một Trung Kiếp, mười cái Trung Kiếp mới gọi là Đại Kiếp, lại thêm mười Đại Kiếp hợp thành một Kỷ Kiếp.. Hai Kỷ Kiếp! Con số này quá mức kinh khủng, hai mươi ngàn vạn năm! Hai trăm triệu năm!.

Thọ nguyên của một Trúc Cơ kỳ tu sĩ dao động ở khoảng từ ba trăm đến năm trăm tuổi, Kết Đan từ năm trăm đến bảy trăm, Nguyên Anh vượt ngoài một ngàn, Độ Kiếp Kỳ từ một ngàn ba trăm đến một ngàn bảy trăm, Hợp Đạo kỳ tu sĩ bởi đã ngộ ra chân đạo cho nên thọ nguyên đạt được rất dài, từ ba ngàn đến năm ngàn tuổi, thậm chí, cá biệt có người còn sống đến gần vạn năm.

Về phần Hóa Hư tu sĩ, trên lý thuyết mà nói: Bọn họ đã siêu thoát thiên địa, nằm ngoài lục đạo, vượt sinh tử quan, không can dự vào sáu cõi luân hồi, bất quá luận điệu trên cũng chỉ là lý thuyết, dù là Hóa Hư đi chăng nữa đều chỉ có thể trường sinh mà vô pháp bất tử, đến khi thọ nguyên cạn, Hóa Hư rồi cũng tịch diệt trở thành cát bụi, tuổi thọ thực tế không thể nào vượt quá một cái Tiểu Kiếp.

" Thế giới này từ khi sơ khởi đã trôi qua hai trăm triệu năm có lẻ, nếu vậy! Ngài cũng đã ngoài hai trăm triệu năm thọ mệnh? " Vũ Thiên Long nghĩ gì nói nấy, bất quá lời nói vừa rời miệng, hắn lại vội vàng đính chính: " Không phải chứ!! ".

" Chẳng phải ta đã nói với ngươi, ta là Luân Hồi Giả sao? Nếu ngươi hỏi ta đã luân hồi qua bao nhiêu kiếp, thì ta trả lời được: Vừa tròn ba ngàn kiếp, còn nếu hỏi ta năm nay bao nhiêu tuổi, bổn tôn không thể trả lời! " Nam nhân cười hòa ái, nhẹ nhàng đáp.

Nếu không có sự kiện Ma Tháp lần này, chắc chắn Vũ Thiên Long sẽ chẳng bao giờ ngờ được, trên đời lại có những chuyện kinh tâm động phách như vậy phát sinh, ngưng một chút hắn lại hỏi.

" Ngài nói ta cũng là Luân Hồi Giả! Dựa vào đâu ngài dám chắc như vậy! "

" Tiên Căn, Tiên Mệnh, Tiên Thể, Tiên Tướng cùng hiện, đồng nghĩa với Luân Hồi Giả xuất thế, nếu ta nhìn không nhầm, bốn thứ kia ngươi đều có đủ.. Hỗn Độn Linh Căn Thánh Phẩm, ấn ký Tiên Mệnh hình nửa chiếc mặt trăng, Kim Cang Tiên Thể, Cửu Long Quy Nguyệt Tiên Tướng, ta nói đúng chứ? ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.