Lạc Thiên Tiên Đế

Quyển 2 - Chương 87: Nhổ cỏ dại



Năm ngọn sơn phong cao thấp bất đồng tạo hình ngũ chỉ triều thiên, thi thoảng u quang lóe hiện, dương quang tàn tạ, cực kỳ ảm đạm, khí tức tà ma ngập trời khuếch tán, mạnh mẽ xâm thực cả thương thiên trên cao, đi duy trì sự hôn ám vĩnh viễn cho chốn này, bất kể ngày đêm.

Hắc Ám Đế Thành được bao phũ bên trong bởi một màn hơi nước mỏng tang, vừa đặt chân bước vào liền cảm giác rét lạnh thấu xương, cái lạnh này không đến từ nhiệt độ ngoại giới, mà đến từ khung cảnh, khí tức cùng chính nhân tâm, vậy nên ngàn dặm xung quanh tuyệt đối không thể tìm ra bóng dáng của một phàm nhân thế tục nào sinh sống.

Một bên là sa mạc khô cằn nồng đậm hỏa tinh linh khí, bên kia hắc ám băng hàn, hai luồng khí tức đối lập ở giữa đại địa cùng nhau tranh chấp, kịch liệt phát sinh va chạm, qua tuế nguyệt lâu dài mà lan tràn, câu thông tận thương thiên, cũng vô tình hình thành nên một cái đại kết giới, tựa hồ tấm màn ngăn khổng lồ bằng không khí vậy, đây chính là ranh giới tự nhiên phân chia ra hai miền, Trung, Nam.

Vũ Thiên Long lăng lập tại bầu trời, trường bào đen nhánh, tóc trắng phiêu diêu, khí tức vô cùng sắc bén, tựa hồ một thanh lợi kiếm rời vỏ đang treo ngược giữa hư vô, vẻ mặt không chút biểu tình, lạnh băng, tang thương đến cực điểm, ngoại nhân khi nhìn vào biểu cảm của hắn lúc này hẳn không ai dám tin rằng: Vũ Thiên Long mới chỉ là một thanh niên còn chưa tròn mười tám.

Ánh mắt mang theo chết chóc, sát phạt khí tức, lăng lệ chi ý cùng lúc ngập trời bộc phát.

Vũ Thiên Long thình lình nắm chặt tay, trong lòng bàn tay chợt lóe lên quang mang chớp động, theo đó một cỗ đại lực tưởng như vô cùng vô tận lập tức phun trào.

Hư vô bốn phía tựa hồ bị thứ lực lượng kinh khủng nào đó tác động, sát na trở nên vặn vẹo khó nhìn, rốt cuộc bức tường kết giới như bong bóng nước bị trùng kích đến lõm sâu vào hơn mười dặm, in hằn lên đó rõ ràng dấu vết của một cái đại thủ ấn màu vàng kim.

Việt Võ Đạo Toái Tâm Chưởng, thời điểm này đã đạt đến trạng thái ngôn xuất pháp tùy, tâm động pháp động, tuy chỉ là vũ kỹ thông thường thế nhưng dưới tu vị cường hoành chèo chống, uy lực đã có thể nói: Đủ để khai thiên phách địa.

Rốt cuộc kết giới không khí chỉ chịu đựng được thêm mấy cái hơi thở thì sinh sinh đổ sụp xuống, theo đó thanh âm nứt vỡ giòn tan vang lên, quanh quẩn toàn bộ thế giới, tựa hồ cả bầu trời chất liệu thủy tinh nay bỗng nhiên triệt để băng toái vậy.

Lập tức tại bên trong Hắc Ám Đế Thành có vô số đạo cầu vòng gào thét bay ra, chớp mắt, huyễn hóa trên bầu trời một đại quân tu sĩ thân mặc áo bào đen, đầu chít khăn tang trắng, trùng trùng đứng đầy một mảnh, như mây đen vần vũ che lấp thiên không, mặc dù tu vị cao thấp không đồng nhất thế nhưng cùng nhau điệp gia cũng toát ra khí thế tuyệt đối kinh tâm động phách.

Hắc ám lan tràn, nhằm hướng Vũ Thiên Long bủa vây mà đến, huyễn hóa đủ loại ma âm, ma tượng, có địa ngục Cửu U, có Hoàng Tuyền chi lộ, có Tam Sinh thạch đài, có quỷ khiếu thê lương, có u hồn du đãng, thời khắc này ngập trời gào thét.

Vũ Thiên Long vẻ mặt không đổi, lập tức tại mi tâm phóng xuất ra một cái hư ảnh đại môn trong suốt như gương, bốn bề khí tức bàng bạc, phù văn ngân sắc ngàn vạn tự hành dịch chuyển, đại môn này đỉnh thiên lập địa mà đứng, giữa bầu trời tựa hồ một cánh cửa thật lớn câu thông thẳng hướng tinh không.

Bổn tôn hắn mặc dù còn chưa tu đến tiểu thành Nhân Sinh Chi Đạo, nhưng Nhân Sinh Môn dưới Diệt Thế Đạo đại thành của nghịch tâm chèo chống cũng tự động triệu hoán mà giáng lâm, hiện thế.

Tại đó tản mát một cỗ khí tức thập phần mới lạ, tuy tân sinh tân khởi thế nhưng tuyệt đối là hoành tảo vô nhai, tu sĩ tu vị cao thâm có thể nhìn ra được một chút thủ đoạn.

Nồng đậm sinh tử khí tức, cháy bùng nhân sinh ý vị, thê lương tuế nguyệt tháng năm, tàn tạ phù phiếm hồng trần, tất cả, đều khác hẳn ba ngàn đại đạo triều thiên.

Quang mang bàng bạc chói mắt ngập trời bộc phát, lập tức nuốt trôi nhấn chìm hết thảy hắc ám, đại quân ma tu mấy ngàn người một khắc tựa hồ rơi vào bên trong chính trải nghiệm nhân sinh của Vũ Thiên Long.

Bọn họ thời điểm này vẻ mặt đồng loạt hóa tươi cười, có kẻ mĩm chi cười nhạt, có người phát điên cuồng tiếu, ngàn người mỗi người một sắc thái riêng biệt, bất quá, trong nội tâm lại đối nghịch, gào thét thê lương.

Tựa hồ bị ép buộc phải đeo lên một tấm mặt nạ hình tiếu diện, rốt cuộc lại bị người khác ấn đầu nhấn chìm vào trong ác thủy, đau đớn, bí bách, ngụp lặn, bất quá, có chết cũng phải cười, đến chết cũng cố cười.

Thống khổ từ tận sâu linh hồn, loại tra tấn tâm thức này còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần so với tất cả các thủ đoạn hành xác tàn độc nhất, tại bên trong Nhân Sinh ý niệm của Vũ Thiên Long, chúng nhân lần lượt trầm mê, phải trải qua một kiếp hồng trần, bất quá kiếp sống này ngắn ngũi chẳng tày gang, nhân sinh ý vị thê lương đến cực điểm, linh hồn biến hóa kéo theo nhục thân biến hóa, chẳng mấy chốc mà tuế nguyệt hư hư thực thực nhanh chóng qua đi.

Trong lĩnh vực của Vũ Thiên Long, hắn chính là chúa tể, hoàn toàn có thể bằng vào ý niệm của mình đi cải thiên hoán địa, chưởng khống vận mệnh chúng sinh.

Mấy ngàn cái xác khô lũ lượt rơi xuống, trải qua một vòng sinh tử, mệnh cơ kết thúc như vậy, rốt cuộc cát bụi hóa phù dung, vĩnh hằng tiêu tán, thần thông loại này chính là Đạo Pháp đặc thù thuộc về Hóa Hư cường giả, là thuật pháp đỉnh phong tồn tại của thế giới, có thể nhất niệm hủy thiên táng địa.

Đám người ma tu bất kể có tư thù, ân oán hay không thì chung quy vẫn là sâu mọt ngoại lai, Vũ Thiên Long tuyệt đối không lưu tình, hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng còn là hài tử đơn thuần ngày trước, giết người mà tâm động tim run, rốt cuộc một nắm thu lại hết thảy tàn hồn.

Thân hình khẽ lắc lư, nhoáng cái đã giáng lâm Hắc Ám Đế Thành, nhìn vạn dặm thành trì chìm đắm trong ma khí, bốn bề kiến trúc được xây dựng từ thi cốt khô lâu, tà ma, lăng lệ đến cực điểm khiến cho Vũ Thiên Long lúc này cũng phải hãi nhiên, hấp vào một hơi khí lạnh.

Thình lình, từng tràng thanh âm tựa hồ tiếng trống trận thúc dục, dồn dập như thủy triều bỗng nhiên vang lên không báo trước, theo đó trên tầng không ma khí dũng động phun trào, u vụ cuống cuồng dịch chuyển, lại có ngàn vạn cái bóng hư ảo như u linh từ bên dưới bạch cốt thành trì gào thét bay lên, số lượng cơ hồ đếm không xuể.

Huyết quang bạo loạn che kín thương thiên, kết thành một tấm lưới hắc ám bao trùm khuôn viên Hắc Ám Đế Thành, khí tức trấn áp phô trương khuếch tán.

Lại có hơn mười cái đại thủ xé mở mặt đất hướng Vũ Thiên Long công kích tới, từ bên trong ngọn sơn phong cao nhất, sát na một ngôi lưu tinh gào thét bay ra, đồng thời mấy trăm mặt kỳ phiên đỏ rực như lửa được tô vẽ lên dày đặc những họa tiết cổ quái, thình lình huyễn hóa giữa hư vô, vây quanh thân thể Vũ Thiên Long.

Mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, khi ngôi lưu tinh gào thét tới gần, sát na đó một thanh âm cuồng bạo như hồng chung đại lữ vang lên: ” Kẻ phạm Đế Thành! Giết “.

Đối diện với nguy cơ bốn phía, Vũ Thiên Long cười lạnh, thân hình bất động, lập tức một đạo u mang mờ nhạt thình lình ngưng tụ trên ngón tay, trực tiếp bạo phát ra lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa, hắn dẫm mạnh chân vào hư vô, hờ hững một điểm điểm về phía trước, thời khắc này đất trời oanh minh, nhân tâm rúng động.

Dư ba của cái dẫm chân kia trực tiếp ngăn cản lại hơn mười đại thủ, mấy trăm mặt kỳ phiên lập tức nổ tung toái thành phấn bụi.

Chỉ thấy rõ ràng một đạo điện lôi tử kim to lớn bằng xu thế khai thiên tích địa đang xé mở hư không lao nhanh về phía trước, chớp mắt vừa mới xuất hiện vậy mà sau cái chớp mắt đã đánh thẳng lên ngôi lưu tinh.

” Đùng Đùng Đoàng! ” Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên, toàn bộ kiến trúc Hắc Ám Đế Thành ầm ầm rung động, tưởng chừng thiên băng địa diệt, bốn phía phong vân bị xóa sạch, triệt để tiêu tán đi, cuồn cuộn phong bạo đang cực tốc xoay vòng trên bầu trời để lộ ra một cái khoảng không trong suốt, ánh kiêu dương nhỏ nhoi theo đó tự do chiếu xuống.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy ở giữa hư vô, đối diện Vũ Thiên Long tầm ngàn trượng, lúc này đang phiêu phù lấy thân ảnh một lão giả cao gầy, miệng còn vương lại máu tươi, vùng ngực bị trùng kích đến lõm vào thật sâu, thần sắc tỏ ra vô cùng kinh hãi, hắn trợn mắt, khiếp sợ nhìn Vũ Thiên Long.

” Ngươi! Đạo hữu! Ngươi thực ra là ai? Giá lâm tệ thành phải chăng có chuyện gì chỉ dạy a! ” Âm sắc trở nên nhu hòa, sự điên cuồng lúc trước biến mất thay vào đó là nồng đậm hãi hùng.

Hắn, Nhị Linh Tử, Độ Kiếp kỳ nhất trọng, dưới một chỉ tùy tiện của đối phương vậy mà trực tiếp phun ra máu tươi, điều này chứng minh thanh niên trước mặt tu vị ít nhất cũng phải vượt hắn ngoài tam trọng.

Lăng Không Kình xuất ra, Vũ Thiên Long thậm chí còn chưa dùng đến hai thành thực lực, bằng không thì Nhị Linh Tử kia chắc chắn đã lập tức thần hồn câu diệt rồi.

Trong mắt Vũ Thiên Long, đây không phải dạng đầm hùm hang cọp gì, bất quá khi còn chưa rõ ràng thực lực tổng thể, hắn cũng không dám hành sự một cách khinh suất, hơn nữa, cha mẹ, thân nhân đang nằm trong tay đối phương, để giết người thì dễ, nhưng toàn vẹn cứu được người lại không hề dễ.

Thần thức lặng lẽ bao trùm khuôn viên hàng vạn dặm, len lỏi khắp mọi ngõ ngách, qua mấy cái hơi thở, ánh mắt Vũ Thiên Long chợt động, đôi môi khẽ mấp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.