Lạc Tích

Chương 150: Giải cứu



Trong cùng một ngày hai vị Vương Gia bị cấm túc, một thời gian triều chính trên dưới nghị luận sôi nổi.

Phủ Hạ vương.

"Điện hạ, hiện tại bên ngoài đều lộn xộn, có mấy người đã bắt đầu lắc lư, còn tiếp tục như vậy, đối với chúng ta rất bất lợi."

Vương thái phó sau khi bị tóm, người trưởng tử này của hắn thì bôn tẩu khắp nơi, nỗ lực đem hắn cứu ra.

"Ừm, bản vương biết."

Hạ vương nhàn nhạt đáp lại, nàng đối với vị bá phụ này không có quá nhiều hảo cảm.

"Ngài án binh bất động như vậy, đợi đến hoàng thượng bắt đầu tước quyền, tất cả đều muộn rồi."

Vương Chứng có chút nôn nóng, ngoại trừ tìm đến Hạ vương ra, hắn đã không còn phương pháp.

"Ngươi muốn cho ta thế nào? Mẫu Hoàng nghiêm lệnh cấm túc, bên ngoài phủ đều là thủ vệ"

Hạ vương nâng chung trà lên, nhàn nhạt liếc nhìn Vương Chứng.

"Mấy ngày nay ngài không ra ngoài phủ, không nhận được tin tức, hoàng thượng đang điều tra sự kiện truy sát của mấy năm trước, nàng lần này không có ý định dễ dàng kết án."

Vương Chứng siết nắm đấm, âm thanh không vững vàng như vừa rồi, tâm tình chập chờn rõ ràng.

"..."

Nhìn về phía cổ thụ ngoài cửa, Hạ vương tựa hồ không nghe thấy lời của Vương Chứng, nhưng trong lòng đã dao động, nàng không thể ngồi mà đợi giết, một khi tra ra chi tiết truy sát, cho dù trong lòng Tiêu Yến không đành lòng, cũng sẽ hạ lệnh xử trí, nàng hiểu Tiêu Yến, tranh quyền đoạt lợi, âm mưu ám hại cũng có thể khoan dung, chỉ có tàn hại thủ tuc1, Tiêu Yến sẽ không nuông chiều, cái này cũng là nguyên nhân Bạch Lạc Tích bị đày đi sung quân, tất cả mọi người cho rằng là Bạch gia liên lụy, nhưng sự thật chỉ có Tiêu Yến biết rõ, nếu như năm đó thái tử không có bị độc hại, Bạch Lạc Tích nhiều nhất là nhàn hạ ở kinh đô.

"Điện hạ, hiện tại bất luận ngài cứu và không cứu, hoàng thượng đều sẽ đem chúng ta coi là một đảng."

Ý tứ uy hiếp của câu nói này lại rõ ràng quá mức, cũng là lá bài tẩy cuối cùng của Vương Chứng, nếu như Vương gia ngã rồi, Hạ vương tuyệt không thể rũ sạch, cho dù không bị tước vị, cũng vô duyên với hoàng vị.

"Dung ta suy nghĩ thêm."

Nếu như quyết định giải cứu Vương thái phó, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận tội danh chính mình ám sát, Hạ vương biết đây là một bước cờ hiểm, không có niềm tin tất thắng, nàng không muốn động thủ

"Phụ thân còn ở trong lao, đều hơn mười ngày rồi, ngài còn chờ cái gì, Hình bộ là địa bàn của Khang vương, bọn họ chắc chắn bức cung, lão nhân gia người.."

"Ta biết, hình phạt không hơn đại phu, bọn họ sẽ không quá đáng."

"Toàn bộ Vương gia đều vì ngài bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, bây giờ phụ thân gặp nạn, ngài lại ở đây không qua tâm, không biết nhị đệ dưới suối vàng biết biết nên là thất vọng làm sao!"

Vương Chứng dưới tình thế cấp bách đem ra cha đẻ của Hạ vương.

"..."

Sau khi bật thốt lên, Vương Chứng có chút hối hận, nhưng nước đổ khó hốt, hắn có được lặng im dài lâu.

Bên trong mùi thơm tràn ngập, không khí nóng bức khiến người ta không khỏi buồn bực, Vương Chứng nhìn Hạ vương một mình đờ ra, không dám ra lời dồn ép nữa.

"Được, ngươi đi chuẩn bị đi, ta sẽ thông báo mấy vị tướng quân, thành bại ở hành động này, nhất định phải cẩn thận.. Còn có, phân phó xuống, thời điểm động thủ không thể gây tổn thương cho Mẫu Hoàng và Ninh Vương."

Trầm mặc qua đi, Hạ vương chậm rãi mở miệng, sự tình sẽ không càng thảm, nàng đồng ý đặt tất cả vào cuộc chiến, nhiều năm khổ tâm tiến hành, làm sao chắp tay nhường đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.