Hình bộ đại lao, Bạch Lạc Tích thảnh thơi ngồi ở trên giường, trong miệng ngậm một nhánh cỏ khô buồn bực ngán ngẩm, đã bị nhốt hai ngày rồi, đã bị nhốt hai ngày, không người đến hỏi cung cũng không người đến thăm viếng, ngoại trừ một ngày ba bữa, cơ bản không thấy được bóng người.
Nhiều năm lang bạt lưu lạc, để nàng đối với nguy hiểm có một loại nhạy cảm đặc thù, bây giờ bình tĩnh để nàng có chút bất an, khi bị bắt không ai nói cho nàng biết nguyên nhân, nhưng mà ngoại trừ Tiêu Yến, nên cũng sẽ không có người trắng trợn như vậy bắt người, Bạch Lạc Tích nhắm mắt nằm xuống, đầu gối lên tay, một cái chân đạp ở trên giường, một cái khác thì lại tùy ý dựng lên trên đất.
"Giống kiểu gì!" Thanh âm lạnh như băng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
"Hoàng thượng?" Bạch Lạc Tích nghe tiếng đứng dậy.
"Xem ra ngươi ở đây còn rất thoải mái." Tiêu Yến ngữ khí không tốt.
"Tham kiến hoàng thượng." Bạch Lạc Tích cuống quít quỳ xuống đất dập đầu.
"Biết tại sao bắt ngươi vào không?"
"Thần không biết, mời ngài biểu thị." Bạch Lạc Tích đúng mực nói.
"Khoa cử, thi không tệ." Tiêu Yến mỉm cười gật đầu, tựa hồ rất hài lòng.
"..."
Bạch Lạc Tích cũng không biết thứ bậc của mình.
"Nhưng mà gian lận là tội nặng" Tiêu Yến chuyển đề tài, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Lạc Tích quỳ ở một bên.
"Gian lận?" Bạch Lạc Tích nhắc lại, nàng không rõ.