Cái trán của Bạch Lạc Tích rất nóng, vết thương phía sau gây nên sốt cao, sau khi thoa thuốc thì ngủ say đi, vẫn chưa từng tỉnh lại. Như bị ác mộng nói mớ, bên trong mê man còn đang chuyển động.
Tiêu Yến vẫn chưa rời đi, mà là nhìn hầu gái không ngừng mà thay thế khăn vải lạnh lẽo giúp nàng đắp trán. Bạch Lạc Tích trầm thấp đau ngâm, mồm miệng không rõ nỉ non, suy nhược đến cực điểm. Đêm tối dài lâu, thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra, nhìn bóng người giúp mình lau mồ hôi. Tiêu Yến dừng lại động tác trên tay, cho rằng Bạch Lạc Tích cuối cùng tỉnh lại, nhưng ánh mắt vẫn mông lung lại không giống.
Đứa nhỏ mê man nhìn Tiêu Yến, trong miệng phun ra cái tên quen thuộc.
".. Tiểu An."
Tiêu Yến không có trả lời, mà là tận lực trì hoãn động tác trong tay, không muốn đánh thức đứa trẻ trong giấc mộng.
Dường như xác định là người quen thuộc, Bạch Lạc Tích trở nên rất là ôn thuần, dựa vào trong lồng ngực Tiêu Yến, trẻ con giống như cầm lấy vạt áo của cô không buông, tính trẻ con làm nũng.
Mềm yếu chưa bao giờ có, khiến Tiêu Yến không biết như thế nào cho phải, cho dù khi Bạch Lạc Tích còn nhỏ cũng không từng như vậy, nhìn đứa trẻ ánh mắt mê ly, Tiêu Yến thả ra khăn vải trong tay, đem nàng ôm vào trong ngực, thận trọng tránh ra vết thương.
".. Tiểu An, Mẫu Hoàng không cần ta rồi.." Hơi mở con mắt, con mắt đen nháy ướt át mịt mờ, như là tùy lúc sẽ nhỏ xuống nước mắt.
"Ạch.." Nghĩ đến chỗ đau, không khỏi vùng vẫy một hồi, kéo đến vết thương phía sau và nội thương trước ngực, Bạch Lạc Tích đau đến cau mày, trái tim của Tiêu Yến cũng theo nói mớ của Bạch Lạc Tích chìm xuống.
"Đừng tự trách, không có chuyện gì.."
Bạch Lạc Tích tiếp tục đứt quãng nói nhỏ, ngủ đến vô cùng không yên ổn.
Đêm đó, tay của Bạch Lạc Tích không có buông ra vạt áo của Tiêu Yến, người sau cũng không tránh thoát, hai người vẫn duy trì tư thế như vậy mãi đến tận hừng đông. Chuyện này cũng là nhiều năm qua hai mẹ con lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi.
"Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ tới chăm sóc Điện hạ."
Sáng sớm, Vinh Thiển bưng một chậu nước nóng tản ra sương trắng đi vào bên trong, nhìn mảnh vải thuốc rải rác, còn có chén thuốc không từng động qua kia, nàng biết Bạch Lạc Tích không có tỉnh lại, y nữ hôm qua bắt mạch sau đó phát hiện nội thương rất nặng, đây không phải mới bị thương, nhưng cũng bởi trách phạt quá nặng và hoàn cảnh phòng tối ẩm ướt mà tái phát, không biết thương thế kia từ đâu đến, y nữ cũng không cách nào kê thuốc đối với bệnh.
"Giờ gì rồi?" Tiêu Yến hơi liếc mắt
"Vừa tới giờ mão, ngài nằm một chút đi." Vinh Thiển nhìn Tiêu Yến một đêm chưa ngủ, sắc mặt có chút khó coi.
"Không cần, thay y phục cho trẫm, trực tiếp đi tảo triều." Tiêu Yến đem đứa nhỏ nhẹ nhàng để xuống, chậm rãi rút ra vạt áo, động động bờ vai có chút cứng ngắc, quay người dặn dò với Vinh Thiển.