"Tín nhi ngoan, đến chỗ này của tỷ tỷ" Tiêu Lạc Vân thấy thế giải vây.
"Không muốn, ngươi không cho ta làm ngựa cưỡi." Đứa nhỏ từ chối.
"..."
Tiêu Lạc Vân mạnh mẽ trừng đứa nhỏ một chút.
"Cô mẫu.." Đứa nhỏ ủy khuất chạy về phía Tiêu Yến.
"Vân nhi, nó còn nhỏ" Tiêu Yến ôm qua đứa nhỏ.
"Vâng."
"Chơi cưỡi ngựa." Đứa nhỏ thấy Tiêu Lạc Vân không hề lên tiếng, lại chạy đến bên cạnh Bạch Lạc Tích cầm lấy ống tay áo của nàng.
Nhìn đứa nhỏ vẻ mặt ngây thơ, Bạch Lạc Tích rất là bất đắc dĩ, đứa nhỏ này cái gì cũng không hiểu, có thể chỉ là đơn thuần yêu thích chính mình thôi.
"Được."
Bạch Lạc Tích ôn nhu đáp lời, cúi người xuống, đứa nhỏ cao hứng bò lên, nắm lấy cổ áo.
"Cha. Cha." Đứa nhỏ chơi không còn biết trời đâu đất đâu.
"Nhìn người trên đất mỉm cười bò chậm, Tiêu Lạc Vân không khỏi quay đầu đi chỗ khác, không biết nàng mấy năm qua đã trải qua cái gì, vậy mà ẩn nhẫn nội liễm như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ ương ngạnh phô trương khi còn bé.
Tiêu Yến uống trà yên lặng nhìn, đem tâm tình giấu ở đáy lòng, vẫn chưa ngăn cản.
Qua một lát, đứa nhỏ vẫn cứ không có ý chấm dứt.
" Đủ rồi. "Cuối cùng là Tiêu Lạc Vân lên tiếng ngăn lại cuộc đùa này.
" Tỷ tỷ, tiếp tục a, cha. "Đứa nhỏ vẫn không có tận hứng.
Bạch Lạc Tích dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Tiêu Yến, người sau một bộ dáng dấp việc không liên quan tới mình.
" Tín nhi! "Tiêu Lạc Vân tăng thêm ngữ khí.
".. Không chơi thì không chơi. "Đứa nhỏ vươn mình xuống đất, lại chạy đến trong lồng ngực Tiêu Yến.