"Điện hạ, ngài làm sao còn không tỉnh a, đều ba ngày rồi." Tiểu An nhẹ giọng nói chuyện với người trên giường, hy vọng có thể có được hồi đáp.
"Hoàng thượng mấy ngày nay mỗi ngày canh giữ ở nơi này, ở bên người ngài. Đây là ngài mong chờ nhiều năm, ngược lại ngồi dậy xem thử a." Tiểu An đương nhiên biết khát vọng đáy lòng nhiều năm như vậy của Bạch Lạc Tích, nếu như chưa từng nắm giữ thì sẽ không đau lòng, nhưng đã từng nắm giữ lại ở trong nháy mắt hóa thành bọt nước, cho dù là Tiểu An bầu bạn bên cạnh đều có thể cảm nhận được đau đớn khắc cốt ghi tâm.
"..."
Có được vẫn cứ là một trận yên tĩnh, Tiểu An bất đắc dĩ, chỉ có thể vén lên chăn mỏng, giúp Bạch Lạc Tích đổi thuốc.
"Ạch.." Bị động tác của Tiểu An liên luỵ, người trên giường hơi bất mãn, kêu rên lên tiếng.
"Điện hạ!" Tiểu An nghe được âm thanh, cuống quít đứng dậy dò hỏi, khăn trắng trong tay theo động tác của nàng chập trùng, lần nữa kéo lấy vết thương.
"Hí.. Nhẹ chút." Bạch Lạc Tích bị đau đớn kích thích, hơi tỉnh táo.
"A! Điện hạ, ngài tỉnh rồi." Tiểu An lúc này mới phát hiện khăn trắng trong tay, cẩn thận từng li từng tí một thả ra, vui sướng trong thanh âm không cách nào che giấu.
".. Đây là ở đâu?" Nhìn hoàn cảnh xa lạ.
"Ở trong hành cung."
Tiểu An vui vẻ trả lời, bỏ quên nghi hoặc của Bạch Lạc Tích.
"Hành cung?" Bạch Lạc Tích ở trong lòng yên lặng ghi nhớ, nơi cương này tại sao có thể có hành cung, cho dù biết Tiêu Yến yêu thích du ngoạn, nhưng vùng đại mạc hoang vu này..
"Điện hạ, ta đi gọi thái y tới xem một chút."
"Ừm."
Bạch Lạc Tích hiện tại cả người vô lực, hôn mê mấy ngày, không có ăn uống, hiện tại rất là suy yếu.
"Tỉnh rồi?" Thanh âm lạnh như băng vang lên, trong lòng Bạch Lạc Tích không khỏi run lên.
"Đừng lộn xộn, vết thương còn chưa tốt." Tiêu Yến ra lời ngăn lại, ngữ khí nhu hòa xuống.
"Vâng."
Lẳng lặng nằm ở trên giường, Tiêu Yến chắp tay đứng ở xa xa, hai người trầm mặc không nói gì, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích không dám tiếp tục nằm ỳ trên giường, hơi ngồi dậy.
"Ạch.." Hơi động một chút, vẫn là quá miễn cưỡng.
"Đừng lộn xộn, nghe không hiểu?" Tiêu Yến cất bước đi tới gần, tuy ngữ khí cứng rắn, nhưng động tác trên tay thật là cực điểm ôn nhu, đỡ lấy đứa trẻ muốn ngồi dậy, cẩn thận tránh ra vết thương.
"Nghe hiểu rồi." Bạch Lạc Tích bị động tác của Tiêu Yến hù dọa, theo bản năng né tránh.
Vinh Thiển bưng cháo trắng không đúng lúc xông vào, thấy được động tác của hai người, thoáng lúng túng, thả xuống chén cháo, quay người muốn rời khỏi.
"Đi gọi thái y qua đây, thuận tiện đem thuốc nấu xong cũng bưng tới." Tiêu Yến quay về Vinh Thiển sắp đi ra khỏi cửa dặn dò.
"Hôn mê hết mấy ngày, uống chút cháo trước đi" Bưng lấy chén cháo, Tiêu Yến đem cái muỗng nhích đến bên miệng Bạch Lạc Tích.
".. Ta tự mình làm được rồi." Bạch Lạc Tích không quá quen thuộc.
"Được."
Tiêu Yến cũng không miễn cưỡng, trực tiếp đem chén cháo đưa tới trong tay đứa nhỏ.
"Hoàng thượng, nơi này tại sao có thể có hành cung? Trước đó không thấy.." Uống hai ngụm, Bạch Lạc Tích nhớ tới cái gì, mở miệng dò hỏi.
"Chuyện của trẫm, lúc nào đến phiên ngươi tới hỏi?" Tiêu Yến hơi híp mắt lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bão cát đầy trời, thật không phải nơi tốt du ngoạn, mục đích xác thực của cô ở đây xây dựng hành cung, e sợ cả bản thân cô cũng không muốn thừa nhận, từ khi Bạch Lạc Tích bị đày tới đây, cô hàng năm đều sẽ đến hành cung ở một thời gian ngắn, hi vọng thỉnh thoảng có thể ở trước cửa sổ thấy được bóng người quen thuộc kia.